Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

Buồn

Nó vừa đi về. Hình như hôm nay trời rét hơn hôm qua. Nó đi giữa những dòng người trên phố mà sao nó cảm thấy như chỉ có mình nó thôi. Nó đang tự hỏi trời rét hay trong tim nó đang quằn quại vì đau. Cái nào tê tái, buốt hơn. Nó cảm thấy nặng trĩu, tuyệt vọng. Những gì mà nó thấy phải chịu đựng vào lúc này, thật quá khủng khiếp với nó. Nó đang ở đám ma. Người đó nhắn tin nhờ nó sửa hộ đt như chẳng có gì xảy ra cả. Bạn nó bảo: "Khi nào cần thì gọi?" Nó nghe thế mà buồn, nó vẫn sẵn sàng giup người đó, nhưng không còn cảm giác vui vẻ, háo hức khi đọc tin nhắn, nghe đt của người đó nữa. Bây giờ, nó chỉ buồn và tuyệt vọng hơn, nghĩ làm sao để có thể bình thường hóa mọi việc, để mọi thứ trở về trạng thái ban đầu. Nó không còn là nó nữa. Nó vẫn sống, vẫn tồn tại nhưng con người trong nó đã chết mất rồi. Còn đâu những nụ cười sảng khoái, còn đâu những ý nghĩ tinh nghịch, còn đâu những ánh mắt, nu cười vui vẻ rạng ngời. Nó bây giờ không thể cười. Nó chỉ mong bình thường, không tỏ thái độ gì ra với mọi người. Thế thôi..........
Hôm nay trên đường đi, nó muốn gọi cho người ấy, muốn buôn vài ba câu nhưng cầm đt lên, bấm số rồi nó lại thôi, vì nó muốn cho người ấy hiểu rằng nó ngoan, nó không còn buồn nữa, nó .... Vì nó muốn người ấy đừng lo lắng cho nó như vậy nữa. Nó chỉ muốn người ấy nhớ đến nó, thương nó, vui vẻ với nó, nó không muốn, không dám, không lỡ làm người ấy, người đó, những người xung quanh nó đau khổ. Mọi lần nó làm một điều gì sai trái nó buồn lắm, nhưng không hiểu sao có những lúc nó vẫn làm, nó điên loạn. Nhưng rồi chỉ có nó mởi hiểu, chỉ có nó tự trừng phạt bản thân. ..............
Nó không muốn viết nữa................

Khó ngủ....!

Nó mệt và buồn ngủ lắm nhưng sao nó không ngủ được. Làm sao cho nó ngủ được đây?