Thứ Năm, 12 tháng 2, 2009

Xin lỗi.....

Nó cố gắng làm theo những gì sách vở, nhưng thật sự không đơn giản chút nào cả! Nó không giống sách vở. Nó muốn cố lắm. Nhưng trước mắt nó là một cái đích xa thăm thẳm. Nó ở trong bóng tối không lối thoát, không tìm được ánh sáng. Những người xung quanh nó dần dần rời xa nó. Có thể vì nó muốn hay nó dối lòng mình, nhưng nó nghĩ làm thế là tốt, là có lợi cho người thân xung quanh nó. Nó quyết định như vậy nó đau lòng lắm. Nó cũng đã nghĩ người ấy cũng buồn nhưng bây giờ nó nói ra quyết định của mình với người ấy rồi nên nó không dám rút lại nữa. Bát nước đổ đi không thể lấy lại đầy như trước nữa. Nhưng, nó cũng đã từng nghĩ, đánh người chạy đi ai đánh kẻ chạy lại, nhưng, với tính cách của nó, liệu nó sẽ như thế nào? Rồi nó lại nghĩ, nếu như nó tiếp tục, tức là coi nhu không có chuyện gì thì mọi việc như thế nào? Nó chẳng dám nghĩ đến nữa vì trong đầu nó bây giờ chỉ là những điều tăm tối. Nó xin lỗi.......... Nó đau cả thể xác và tâm hồn. Nó đau lắm. Nhưng bây giờ sẽ chẳng còn ai nghe nó nói nữa............. Nó xin lỗi..........

cười một tý

Các nhân vật đáng sợ nhất đối với phụ nữ:
(1) Bác sĩ, vì ông ta nói: - "Hãy cỡi quần áo ra !"
(2) Nha sĩ, vì ông ta nói: - "Hãy mở to ra !"
(3) Người giao hàng, vì hắn nói: - "Tôi đặt nó phía trước hay phía sau ?"
(4) Nhà trang trí, vì hắn nói: - "Một khi vào trong, bà sẽ khoái mê tơi !"
(5) Chuyên gia thị trường chứng khoán, vì hắn nói: - "Sẽ leo lên, trồi sụt và hạ xuống dần dần !"
(6) Chuyên gia ngân hàng, vì hắn nói: - "Nếu rút ra quá sớm, sẽ mất hết lợi ích"
(7) Nhân viên kỹ thuật sở điên thoại, vì hắn nói: - "Bà muốn trên bàn hay dựa vách tường ?...

Bình Đẳng Ơi, Chào Mi

Bình đẳng nhau tất cả mọi thứ
Anh đồng ý hai chân, hai tay
Khi giơ lên thì anh té ngửa
Xin em đừng xây xẩm mặt mày
Nghĩa là anh giống cóc, giống xoài
Và ngọt lịm như chè thập cẩm
Còn em thì chuyển hệ đắng cay
Sáng xỉn, chiều say, trưa đờ đẫn
Nghĩa là anh ... vào ra ngơ ngẩn
Mở trang lưu bút, chép thơ tình
Còn em thì vi vu xế nổ
Áo bụi quần dơ, tóc tủa đinh
Nghĩa là dẹp ngày "Valentine"
Anh thèm hoa, còn em vặt lá
Vui vui thì đàm đạo văn minh
Bình đẳng " ba " và bình đẳng " má "
Nghĩa là từ nay anh nội trợ
Còn em ngồi nhậu ở vỉa hè
Lạy trời cho em đừng trúng gió
Bằng không anh mắc nghẹn cơm khê
Bình đẳng nhau tất cả mọi thứ
Nhưng anh cao, em thấp, ý trời ...
Em có muốn chồm lên giận dữ
Anh cúi đầu hôn nhẹ nhàng thôi ....

LÀ ĐÀN ÔNG

Là đàn ông tức là mê rửa chén
Mơ lau nhà và háo hức lau xe
Làm đàn ông là tựa cửa đợi vợ về
Nhanh nhảu chạy ra đỡ làn, đỡ nón
Dịu dàng ngồi xuống bằng cánh tay năm ngón
Hỏi nàng xem có uống nước cam không?
Rồi bưng lên trên khay nhỏ màu hồng
Nước giải khát, khăn lau tay, xí muội
Rồi trong khi nàng chân co chân duỗi
Vừa nhấp môi, vừa đọc báo thời trang
Ta tung tăng vào bếp mở làn
Lấy các thứ bày ra bàn chuẩn bị
Nước tương này xếp vào ngăn gia vị
Hành tím này xếp vào giỏ đồ khô
Đậu hủ đây thì thả vào tô
Còn rau sống bỏ vào thau rửa sạch
Cá chép tươi còn đang phành phạch
Đánh vẩy rồi ta lấy thớt ra
Tay cắt vây, mồm lại hát ca
Làm việc nhà, đó là hạnh phúc
Bắc nồi lên tiện nay ta múc
Nước từ trong máy lọc lưng lưng
Bỏ cà chua, bỏ hành lá tưng bừng
Ta sẽ nấu một nồi canh lịch sử
Trong khi đó vợ ta đang mặc thử
Chiếc áo mới mua về, coi có đẹp chưa
Ta vừa khen, vừa nạo cùi dừa
Để rắc sẵn lên chén chè trôi nước
Ăn cơm xong cho nàng dùng mát ruột
Và kèm thêm lát dưa hấu đẹp da
Nồi canh sôi trong tiếng reo òa
Ta thả cá, rồi làm luôn món mặn
Mở tủ lạnh ra, nhớ lời vợ dặn
Rằng hôm nay nàng muốn ăn cua
Rang với me, thêm dăn quả trứng rùa
Ta nhanh nhảu cho vào trong nồi hấp
Nhớ khi rang phải vặn cho lửa thấp
Cua mới ngon và mới vàng đều
Đang say sưa thì nghe tiếng nàng kêu
“Nước tắm của em, anh yêu ơi, đâu nhỉ?” Vớ chai dầu thơm trên tràng kỷ
Ta vội vàng chuẩn bị khăn bông
Dầu gội đầu, kèm theo cái lược hồng
Mời nàng vào, không quên mở nhạc Nàng bước vô, không hề kinh ngạc
Vì chuyện này đã quá thân quen
Ta nhanh tay mở khóa vòi sen
Rồi sung sướng chay ngay ra bếp
Và vui mừng nhanh chóng xếp mâm
Còn không quên mở lọ khế dầm
Cùng pha sẵn ly trà sâm thơm phức
Nàng bước ra, khăn bông quấn ngực
Như thiên thần sáng rực vẻ thanh cao
Kéo ghế nhanh, nàng yểu điệu ngồi vào
Khen ta là chồng ngoan, chồng tốt
Ta ngây ngất không thốt được lời nào
Ta gắp cho nàng thêm món đồ xào
Ngắm nàng ăn, lòng dạt dào cảm mến
Chính giữa bàn hai ngọn nến lung linh
Tỏa hào quang xuống góc nhà xinh
Hai tâm hồn trắng tinh hòa nhịp
Ta nhai vội để còn nhanh kịp
Vào trải giường và mở tivi
Chờ nàng ăn xong, ta gọi thầm thì
Mời nàng vô đúng kỳ phim nhiều tập
Nàng thong thả chiêu ly trà chống mập
Trước khi xem trai Hàn Quốc ung thư
Dưới chân nàng con mèo nhỏ gừ gừ
Còn xa xa ta hăng say rửa chén
Vừa rửa kỹ ta vừa nhìn lén
Thấy nàng đang khép mắt mơ màng
Với lấy chăn hoa ta đắp nhẹ nhàng
Bàn tay ta dịu dàng khe khẽ
Rắc vào chăn một chút dầu thơm
Đặt cạnh nàng gấu bông nhỏ bờm xờm
Vặn bé ngọn đèn rồi ta lui bước
Ta kiểm soát cửa sau, cửa trước
Dắt xe vô và cho chú mèo ăn
Đậy kỹ thức ăn để tránh thằn lằn
Kiểm soát lọ đường, đề phòng bọn kiến
Rồi vươn vai ta hùng dũng tiến
Vô phòng nàng, kéo nhẹ tấm rèm ra
Cho ánh trăng xanh biếc ngọc ngà
Phủ lên bóng nàng đang ngon giấc
Ta dịu dàng ngồi nhẹ như ngọn bấc
Nói thì thầm ba tiếng “vợ yêu ơi”
Nàng vừa yêu vừa đẹp nhất trên đời
Ta thiếp đi nơi chân giường mát dịu

Kệ nó mẹ nó!

Nó vừa có một quyết định. Không biết nên nói vui hay buồn, đúng hay sai. Chỉ có điều nó buồn. Nhiều lúc nó tự hỏi bản thân rằng: "Nó đã làm gì sai, nói gì sai, nghĩ gì sai,... để rồi luôn bị người khác hiểu lầm!". Buồn cười thật. Kệ thôi, miễn là nó không thấy thế, kiểu như AQ. Hôm nay nó buồn, hững hờ với cả người nó yêu thương. Nhưng từ bây giờ nó sẽ còn buồn hơn khi phải sống trong sự cố gắng như vậy. Kệ thôi, nó tự quyết định, tự chấp nhận và đặt ra thử thách mà. Chẳng biết được mấy giây. Khà khà,.... Ngày trước nó không bao giờ giận dỗi ai cả hay khi có mẫu thuẫn giữa các mối quan hệ, cho dù ai đúng ai sai, nó không quan tâm. Nó chỉ quan tâm đến hiểu nhau thôi và nó sẽ là người xin lỗi. Chỉ người ta bỏ rơi nó chứ nó không bao giờ làm điều đó, thậm chí còn níu kéo lại, nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Nhưng hôm nay, chính nó lại là người từ bỏ. Lạ không? Nó buồn lắm và nó lại khóc. Dạo này nó không ngủ sớm. Nó chỉ ngồi trong bóng tối, im lặng, không một chút động đậy, chỉ có tiếng thở và những giọt nước mắt, đôi khi là tiếng nấc nghẹn ngào mà thôi. Nó mong trời sáng. Nó mong cuộc sống lại ồn ào bận rộn, để nó quên đi mọi chuyện. Nhưng rồi, chính vì mong muốn đó mà nó thấy mình càng ngày càng tệ hại hơn. Một vòng luẩn quẩn không lối thoát, không ánh sáng. Kệ nó thôi, chẳng ai giúp được hết khi mà nó không tự hiểu được, không tự tìm lối thoát cho mình. Nó tự đi vào thì nó phải tự đi ra, thậm chí tự bò ra. Chẳng ai giúp được nó hết. Ngu thì chết chứ bệnh tật gì đâu. Nó không ăn uống, hạnh hạ, đày đọa bản thân thì cũng kệ nó. Kệ mẹ nó, việc gì phải lo cho nó. Coi nó chết rồi như gia đình nó vậy thôi...
Có những lúc nó muốn ốm thật nặng, muốn bị tai nạn thậm chí muốn chết để mong người ta đến bên nó. Đúng là điên. Kệ nó thôi. Khà khà... Xem nó có điên mãi được hay không..........!!!!!!!!!!!!!!!