Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2010

Tiếp tục những chuỗi ngày vô hồn...

Chiều nay, nó đi lang thang và chìm đắm trong những suy nghĩ. Nó đang nghĩ đến những việc nó có thể làm và học cách đối mặt với tất cả...
Nó nghĩ đến bố, nó rất muốn về mộ bố, nó chỉ muốn đi ngay lập tức, nhưng ... Nó chỉ biết khóc. Nó muốn về mộ bố và nói tất cả những suy nghĩ trong lòng bấy lâu nay với bố. Nó thèm lắm cảm giác an toàn, cảm giác được che chở, chăm sóc của bố... Chợt nhận ra rằng, bây giờ nó đã lớn khôn, phải tự đối mặt với tất cả, phải mạnh mẽ, cứng rắn hơn. ...
Hôm nay, cái cảm giác này lại trở lại với nó, vô hồn, trống rỗng, thảnh thơi, không mục đích, không hối hả, tất cả là sự chậm rãi, trì trệ. Nó mong cái ngày này qua đi, nó lên mạng tìm việc làm, từ những việc đúng sở thích khả năng, đến những việc làm đơn giản, tất cả, nó chỉ mong được đi làm, dù bất cứ việc gì, ở đâu, như thế nào. Ngoài kia, có vô vàn sự lựa chon, nhưng chẳng cái nào dành cho nó, hay nó chưa tìm thấy!
Chẳng biết những ngày này kéo dài bao lâu... Nó sốt ruột nó tuyệt vọng và nó đang chết khi không được làm việc...