Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2009

Nó tặng tình yêu của nó !

My Valentine
http://www.loidich.com/index.php?act=detail&do=loidich&id=2021

If there were no words
No way to speak
I would still hear you

If there were no tears
No way to feel inside
I'd still feel for you

And even if the sun refused to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
You're all I need
My love, my valentine

All of my life
have been waiting for
All you give to me
You've opened my eyes
And showed me how to love unselfishly

I've dreamed of this a thousand times before
In my dreams
I couldn't love you more
I will give you my heart
Until the end of time
You're all i need
My love, my valentine

And even if the sun refused to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
Cuz all I needIs you, my valentine
You're all I need
My love, my valentine

Valentine!

Hôm nay là Valentine, lại thêm một năm nữa nó chỉ có một mình trong ngày Lễ Tình Yêu. Nó cũng chẳng sao cả! Nó quen rồi! Nhưng mà nó vẫn thấy chút gì đó cô đơn, bâng khuâng. Hôm nay, nó sẽ viết về tình yêu của nó, về anh yêu của nó. Dành tặng cho anh yêu.
"7 năm rồi, tình yêu của em ạ! Tình yêu của em dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào. Em yêu anh và chỉ mình anh thôi. Tình yêu của chúng ta cũng có những ngày tháng hạnh phúc và tươi đẹp nhưng cũng như bao người khác, tình yêu của chúng ta cũng gặp rất nhiều sóng gió. Có những lúc em tưởng rằng cuộc tình này đã kết thúc. Nhưng điều đó là hoang tưởng vì em và cả anh đều còn nghĩ về nhau, hướng về nhau và chỉ muốn là của nhau mà thôi. Em trân trọng điều đó lắm. Những cũng chính em, đã làm anh đâu khổ khi tìm cách chạy trốn tình yêu của anh. Em xin lỗi. Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên em và anh gặp nhau, thật sự đó là cái duyên và đầy bất ngờ. Em không thể tin nổi, anh và em nảy sinh tình yêu với nhau. Mọi chuyện đến thật nhẹ nhàng phải không anh? Em không còn nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng ta ở đâu nữa rồi, nhưng anh đã nhớ và nhắc cho em. Em chỉ nhớ về những tháng ngày em và anh mong gặp nhau, những tháng ngày chúng ta vui cười bên nhau. Có lần anh cõng em đi dưới mưa, rồi mình tắm mưa,.... thật nhiều kỉ niệm. Rồi cả những lần em khóc, anh ôm em thặt chặt và hôn lên những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của em và anh nói chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, anh sẽ bảo vệ cho em để em không bao giờ còn phải khóc nữa. Tất cả, những gì thuộc về anh và em, em vẫn nhớ và mỗi lần nhớ đến em đều hạnh phúc và mỉm cười. Em chẳng biết phải nói thế nào cho anh biết về tình yêu em dành cho anh, cảm giác muốn được làm vợ, làm mẹ của con chúng ta, kết tinh của tình yêu của em và anh. Em muốn viết cho anh nhiều lắm nhưng em chẳng viết nổi nữa. Nhưng em muốn anh biết "EM YÊU ANH"."
Nó ngồi viết cho tình yêu của nó mà sao cũng chẳng viết nổi. Đầu óc, con tim của nó cứ mệt mỏi, suy nghĩ lung tung và chẳng thể nào viết nổi. Nó mệt. Nó buồn. Nó cô đơn vì không có tình yêu của nó ở bên cạnh. Nó nhớ tình yêu của nó. Nó mong gặp người ấy, để vui đùa với người ấy. Nó không còn nhớ là mấy hôm không gặp người ấy rồi, hình như 2 hôm nhưng sao mà nó cảm thấy rất dài, tưởng như lâu lắm. Người ấy nhắn tin cho nó, nó muốn gửi lại lắm hoặc nhắn tin cho người ấy nhưng nó viết rồi và không dám gửi. Nó sợ lại làm phiền người ấy. Cả ngày nó đều nghĩ về người ấy, về tình yêu của nó, về người đó và những chuyện vui buồn. Nó thấy cô đơn lắm! Nó chỉ muốn khóc thôi. Đêm nay, lại thêm một đêm nữa, một mình nó ngồi trong bóng tối, nghĩ, khóc, và viết,... Nó đau đớn, quằn quại. Nó muốn gạt tất cả mọi thứ làm nó suy nghĩ dằn vặt, đau khổ ra khỏi bộ óc và trái tim đang ngày một chết đi. Nó....... muốn chỉ một lần thôi, một lần thôi, không hơn, nó được hạnh phúc trọn vẹn, nhưng điều này chỉ là ước mơ, là hy vọng thôi. Có lẽ, bây giờ nó chết đi, xa rời khỏi thế giới này, có lẽ nó sẽ hết khổ. Chết là hết!