Thứ Năm, 28 tháng 1, 2010
Mọi thứ ở cuộc đời này, dường như trêu đùa nó. Chẳng có nổi một giây phút bình yên,... Mới có công việc hơn 1 tháng, vậy mà bây giờ, nó ngồi đây, thất nghiệp. Nó khóc, nghĩ về cuộc đời, số phận, và những thăng trầm mà mấy năm nay nó trải qua. Có lúc nó nghĩ, hạnh phúc đã đến với nó, may mắn đã ở trong tầm tay, chỉ cần nó nâng niu, chăm sóc, cố gắng mà thôi. Vậy mà, tất cả như một giấc mơ, tan biến như khói, chẳng để lại dấu vết gì. Phải chẳng, một vết xước trong lòng, và một kỷ niệm buồn... Nó bắt đầu nghĩ, hạnh phúc lớn nhất cuộc đời nó là gì: phải chẳng được nhận sự yêu thương từ Bố và điều này đã hết kể từ khi Bố nó chết, và cũng bắt đầu từ đây, những sóng gió cuộc đời đã bắt đầu đổ ập đến nó. Nó chỉ biết trống đỡ mà thôi. Những vô tư, ngây thơ từ cái ngày đen tối đó cũng mất theo cái chết của Bố; phải chẳng là những tình thương, sự chăm sóc, che chở từ những người ngoài mà đã tự bao giờ đã trở lên quá thân thuộc với nó, như máu mủ vây. Đây là hạnh phúc nhất của nó, khi nó được chia sẻ với họ mọi điều trong cuộc sống có quá nhiều bộn bề này. Có những bữa cơm, những quyển vở thấm đẫm giọt nước mắt, và có những đêm một mình, nó chỉ biết câm nín khóc và gào thét như muốn xe toạc màn đêm kia, chạy ra ánh sáng - nơi hạnh phúc , may mắn và tình yêu mà nó đang tìm kiếm, ... rồi đến lúc mắt đã trĩu nặng, nó chìm vào giấc ngủ,... Cứ ngỡ rằng khi ngủ sẽ được bình yên vậy mà những con ma đó cứ bao vây, vùi dập và giết chết nó trong nhưng giấc mơ. Để rồi khi bừng tỉnh nó thấy mình khóc, sự sợ hãi cũng với bóng đêm. Chẳng thể nào ngủ tiếp nó thức đến sáng. Nó hy vọng, ngày mai tươi sáng, nó cố gắng vui vẻ chào đón. Có những hôm cả ngày nó cười, nó vui nhưng đêm đến nó lại khóc. Và, có những ngày nó mong mình được chết để được giải thoát, được chạy trốn tất cả những gì thuộc về cuộc đời này. Những rồi nó nghĩ đến Bố, đến Me, đến Họ và nó lại cười và tiếp tục cố gắng và chịu đựng với hy vọng ngày mai tốt đẹp hơn ngày hôm nay...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)