Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2010

Cơn mưa đầu mùa hạ...!

Vậy là mùa hè đã thực sự bắt đầu khi có những trận mưa rào xối xả đầu tiên. Học sinh bắt đầu nghỉ hè và cũng chuẩn bị cho những khi thi sắp tới. Những gia đình đã lên kế hoạch nghỉ hè thật vui vẻ bên người thân. Những bạn học sinh, sinh viên có kế hoạch học thêm, đi làm thêm hay tham gia một câu lạc bộ nào đó. Hè vè là khi hoa bằng lăng, hoa phượng nở rộ, hai sắc hoa tím đỏ hoà vào nhau cùng với ánh nắng của mùa hè. Sáng sớm, nếu dắt xe đi dạo qua những con phố quen thuộc, đi chầm chậm, bạn sẽ cảm thấy thật bình yên, thư thái và trong lành. Khi chiều về, những cơn gió mát diu đang xoá dần đi cái nắng, cái nóng oi ả của mùa hè, và bạn sẽ được ngửi mùi hương thơm nhè nhẹ của cây sấu, ngắm hoa sấu trắng. Thật nhiều, thật nhiều kỷ niệm. Nhưng với riêng tôi, mùa hè cũng có nhiều kế hoạch, nhiều kỷ niệm như mọi người vậy.
Tôi nhớ lại quãng thời gian đi học, trước khi được nghỉ hè tôi và các bạn rất mong được nghỉ hè để được vui chơi thoải mái sau đợt thi và sau khi kết thúc năm học để rồi lại một năm học mới bắt đầu sau ba tháng hè, nhưng rồi buồn, rồi khóc khi phải xa bạn, nhất là năm cuối cấp. Một kỷ niệm...
Có hè, tôi cùng chị bạn rong chơi khắp phố phường, vừa đi vừa cầm những túi nước mía, cười nói vui vẻ và tất nhiên có những hôm chúng tôi tắm dưới mưa... Có khi cười nói vui vẻ dưới mưa, có khi im lặng, có khi khóc oà, mọi cảm xúc hoà cùng với mưa. Lại một kỷ niệm...
Có lẽ, tôi cũng sẽ không bao giờ quên những ngày tôi cùng anh đi dạo khi trời mưa hay sau khi tạnh mưa, có cả những hôm mặc áo mưa để đi lang thang. Vì tôi thích, anh thích và cùng đã chiều tôi cho dù sau những lần đi mưa về tôi sẽ ốm. Không khí sau mưa thật trong lành, mát mẻ, và càng tuyệt vời khi được cảm nhận hạnh phúc của tình yêu với anh... Thêm một kỷ niệm nữa....
Nhưng bắt đầu từ mùa hè này và cả những mùa hè sau, tôi sẽ không có bạn tắm mưa, cùng chẳng thể nào tắm mưa và cười nói dưới mưa với anh.
Sáng nay, mở mắt ra tôi đã muốn viết, đã nhớ anh rất nhiều, đêm qua tôi lại ngủ mơ về anh, nhưng không hiểu sao tôi vẫn chưa thể nào nói ra được những điều tôi cần nói. Chỉ biết rằng, giờ đây tôi đang một mình và khóc khi nghĩ về anh và nghĩ về tôi, nghĩ về cuộc sống không có anh...