Người ấy của nó, tối nay đi chơi với bạn, nhắn tin cho nó là không mang theo điện thoại. Nó... Bảo nó không buồn cũng không được nhưng nó đưa điện thoại, đưa sim cho người ấy đâu phải chỉ là để người ấy liên lạc riêng với nó. Lúc đầu, nó chỉ nghĩ cho mượn điện thoại thôi, rồi nó mua sim, thấy hay hay, dễ nhớ nên nó tặng người ấy thôi. Nó không muốn người đó tốn tiền. Nhưng quãng thời gian vừa qua, người ấy ở bên cạnh nó, giúp đỡ nó, bao bọc nó,... Nó vui lắm. Nó bắt đầu hình thành thói quen gặp gỡ, nhắn tin, điện thoại, chat,...với người ấy hàng ngày. Đã từ lâu nó nghĩ sẽ liên lạc ít hơn nhưng nó chưa làm được mặc dù nó cũng đã cố gắng rất nhiều. Cũng như một người bạn của nó nói rằng: nhiều khi chỉ là những thói quen thường nhật hàng ngày, hay do nó ít bạn thực sự quá thôi. Với một ai đó, điều đấy đúng, nhưng với nó, riêng nó điều đó không phải. Nó yêu quý người ấy thực sự. Một tình cảm chân thành và tự nhiên.
Ngày trước, hồi nó đi học, nó chỉ biết đến trường, ngồi học, ra chơi, đứng hành lang, hoặc nói chuyện với vài người; sau khi hết giờ học, nó bỏ lại tất cả phía sau lưng. Nhưng, vào một lần nó ốm, nó thất vọng, chán chường, không có người thân bên cạnh, chỉ có người đó và người ấy. Mặc dù, ngày đó, người ấy chỉ hỏi thăm nó vài câu mà thôi, nhưng nó hạnh phúc và tủi thân thực sự. Nó không hiểu tại sao, nó là người thế nào mà được người ngoài yêu quý còn với gia đình người thân của nó thì nó bị hắt hủi, như một con bệnh. Lúc đấy, nó bắt đầu để ý, quan tâm và dần dần dành tình cảm cho người ấy. ...... Và bây giờ, sau 3 năm, nó và người ấy thành những gì đó rất thân thiết. Nó hiểu và biết một điều rằng, nếu người đó buồn, hạnh phúc, nó cũng sẽ buồn và hạnh phúc theo. Người ấy cũng vậy, yêu thương, đùm bọc, che chở, dạy dỗ nó. (Nó cảm nhận như vậy đấy)
Còn bây giờ, nó đang cảm thấy nó là con số 0. Một con số 0 tròn trĩnh. Nó đang muốn đứng vững bằng đôi chân của mình. Nó sợ sống lệ thuộc vào tình cảm của người khác. Người ấy dạy nó thế đấy. Nhưng bây giờ, nó băn khoăn lắm. Nó phải làm sao. Nó không thể tỏ ra lạnh lùng với những người nó yêu quý. Nếu làm thế nó rất đau nhưng không làm như thế thì nó làm phiền cuộc sống của người ấy quá! Làm sao bây giờ?
Nó không biết nên viết tiếp như thế nào? Đầu óc nó lủng củng.........
Thứ Tư, 11 tháng 2, 2009
Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P8)
BỚT LO VỀ TÀI CHÁNH
1. Ghi những chi tiêu ra giấy.
2. Lập ngân sách thiệt đúng với nhu cầu của ta. (như quân áo cắt may vừa khít người)
3. Tiêu tiền một cách khôn khéo.
4. Đừng để chứn nhức đầu tăng theo lợi tức.
5. Nếu phải đi vây thì ráng có cái gì để bảo đảm món nợ.
6. Bảo hiểm về bệnh tật, hỏa hoạn, và mọi tai họa bất thường khác.
7. Đừng cho vợ/chồng con, gia đình, người thân,lãnh hết một lần số tiền bảo hiểm nhân mạng của bạn.
8. Dạy cho con biết giá trị đồng tiền.
9. Nếu cần, nên làm thêm việc để kiếm tiền thêm.
10. Đừng bao giờ đánh bạc hết.
11. Nếu không làm sao cho tài chánh khá hơn được thì cũng vui vẻ, đừng đày đọa tấm thân mà uất ức vì một tình cảnh không sao thay đổi được.
1. Ghi những chi tiêu ra giấy.
2. Lập ngân sách thiệt đúng với nhu cầu của ta. (như quân áo cắt may vừa khít người)
3. Tiêu tiền một cách khôn khéo.
4. Đừng để chứn nhức đầu tăng theo lợi tức.
5. Nếu phải đi vây thì ráng có cái gì để bảo đảm món nợ.
6. Bảo hiểm về bệnh tật, hỏa hoạn, và mọi tai họa bất thường khác.
7. Đừng cho vợ/chồng con, gia đình, người thân,lãnh hết một lần số tiền bảo hiểm nhân mạng của bạn.
8. Dạy cho con biết giá trị đồng tiền.
9. Nếu cần, nên làm thêm việc để kiếm tiền thêm.
10. Đừng bao giờ đánh bạc hết.
11. Nếu không làm sao cho tài chánh khá hơn được thì cũng vui vẻ, đừng đày đọa tấm thân mà uất ức vì một tình cảnh không sao thay đổi được.
Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P7)
LỰA NGHỀ ĐỂ THÀNH CÔNG VÀ MÃN NGUYỆN
1. Xác định sở thích, năng lực, khả năng làm việc của mình.
2. Có những quyết định đúng lúc, kịp thời.
3. Bỏ ý nghĩ sai lầm rằng chỉ có thể độc lập một nghệ hợp với bạn thôi.
1. Xác định sở thích, năng lực, khả năng làm việc của mình.
2. Có những quyết định đúng lúc, kịp thời.
3. Bỏ ý nghĩ sai lầm rằng chỉ có thể độc lập một nghệ hợp với bạn thôi.
Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P6)
NẾU BẠN KHÔNG NGỦ ĐƯỢC
Quy tắc thứ nhất: "Phải nghỉ trước khi mệt"
Quy tắc thứ hai: "Tập xả hơi ngay trong khi làm việc".
Quy tắc thứ ba: "Nếu bạn là một người nội trợ thì tập cách nghỉ ngơi ở nhà để giữ gìn sức khỏe, vẻ trẻ đẹp."
Quy tắc thứ tư: Tập 4 thói quen sau này trong khi làm việc
1.Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại những văn kiên liên quan tới công việc đương làm thôi.
2. Việc nào quan trọng thì làm trước.
3. Khi gặp một vấn đề, nếu thu nhặt được đủ sự kiện để rồi quyết định rồi thì phải giải quyết ngay đi.
4. Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thời giờ chỉ huy và kiểm soát.
Quy tắc thứ năm: Hăng hái làm việc thì sẽ không thấy lo lăng mệt nhọc nữa.
Quy tắc thứ sau: Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ.
Quy tắc thứ nhất: "Phải nghỉ trước khi mệt"
Quy tắc thứ hai: "Tập xả hơi ngay trong khi làm việc".
Quy tắc thứ ba: "Nếu bạn là một người nội trợ thì tập cách nghỉ ngơi ở nhà để giữ gìn sức khỏe, vẻ trẻ đẹp."
Quy tắc thứ tư: Tập 4 thói quen sau này trong khi làm việc
1.Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại những văn kiên liên quan tới công việc đương làm thôi.
2. Việc nào quan trọng thì làm trước.
3. Khi gặp một vấn đề, nếu thu nhặt được đủ sự kiện để rồi quyết định rồi thì phải giải quyết ngay đi.
4. Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thời giờ chỉ huy và kiểm soát.
Quy tắc thứ năm: Hăng hái làm việc thì sẽ không thấy lo lăng mệt nhọc nữa.
Quy tắc thứ sau: Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ.
Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P5)
CHIẾN THẮNG ƯU TƯ
Mỗi khi bạn bị chỉ trích một cách bất công, bạn nên nhớ tới điều này: "Hãy cố gắng làm hết sức mình. Sau lấy mũ nủ che tai mà đi theo con đường đã vạch sẵn, mặc những lời thị phi của người đời".
Mỗi khi bạn bị chỉ trích một cách bất công, bạn nên nhớ tới điều này: "Hãy cố gắng làm hết sức mình. Sau lấy mũ nủ che tai mà đi theo con đường đã vạch sẵn, mặc những lời thị phi của người đời".
Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P4)
LUYỆN TINH THẦN ĐỂ ĐƯỢC THẢNH THƠI, SUNG SƯỚNG
Nếu bạn muốn thư thái tinh thần, muốn có hạnh phúc, bạn hãy thử áp dụng nguyên tắc này: "Số mệnh chỉ cho bạn một trái còm, bạn hãy tìm cách làm thành một ly nước giải khát".
Nếu bạn muốn thư thái tinh thần, muốn có hạnh phúc, bạn hãy thử áp dụng nguyên tắc này: "Số mệnh chỉ cho bạn một trái còm, bạn hãy tìm cách làm thành một ly nước giải khát".
Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P3)
GIẾT CHẾT ƯU PHIỀN ĐI ĐỪNG ĐỂ NÓ GIẾT TA!
1. Điều mà ta đang lo lắng có giá trị gì đối với ta?
2. Tới lúc nào phải "stop" ưu phiền lại và quên hết đi.
3. Ta sẽ trả "cái còi" đó tới đúng giá nào thì thôi? Ta đã hớ chưa?
1. Điều mà ta đang lo lắng có giá trị gì đối với ta?
2. Tới lúc nào phải "stop" ưu phiền lại và quên hết đi.
3. Ta sẽ trả "cái còi" đó tới đúng giá nào thì thôi? Ta đã hớ chưa?
Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P2)
PHÂN TÍCH RẮC RỐI
(Lấy giấy bút ra nha!)
1. Tôi lo lắng điều gì?
2. Làm sao để giải quyết bây giờ?
3. Vậy, tôi sẽ phải hành động như thế nào?
4. Khi nào tôi bắt đầu hành động?
(Lấy giấy bút ra nha!)
1. Tôi lo lắng điều gì?
2. Làm sao để giải quyết bây giờ?
3. Vậy, tôi sẽ phải hành động như thế nào?
4. Khi nào tôi bắt đầu hành động?
Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P1)
CÁCH DIỆT LO:
Quy tắc thứ nhất:
Nếu bạn muốn hết lo thì : "Ngày nào sống ngày nấy, cách biệt với trước và ngày sau. Đừng lo trước về tương lai. Cứ nghĩ tới những việc hôm nay thôi".
Quy tắc thứ hai:
Nếu con quỷ ưu phiền tấn công bạn, dồn bạn vào một xó thì xin bạn cứa đọc câu thần chú sau:
1. Bạn tự hỏi: "Nếu ta không giải quyết được vấn đề đó thì cái gì tai hại nhất có thể xảy tới cho ta được?"
2. Rồi bạn tự nhận trước tai hai ấy đi. (nếu cần)
3. Sau cùng bạn bình tĩnh xem có cách nào cải thiện tình thế được không? Cái tình thế mà bạn đã chịu nhận trước đó rồi.
Quy tắc thứ ba:
Bạn nên nhớ rằng ưu phiên tàn phá sức khỏe của bạn "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm!"
Quy tắc thứ nhất:
Nếu bạn muốn hết lo thì : "Ngày nào sống ngày nấy, cách biệt với trước và ngày sau. Đừng lo trước về tương lai. Cứ nghĩ tới những việc hôm nay thôi".
Quy tắc thứ hai:
Nếu con quỷ ưu phiền tấn công bạn, dồn bạn vào một xó thì xin bạn cứa đọc câu thần chú sau:
1. Bạn tự hỏi: "Nếu ta không giải quyết được vấn đề đó thì cái gì tai hại nhất có thể xảy tới cho ta được?"
2. Rồi bạn tự nhận trước tai hai ấy đi. (nếu cần)
3. Sau cùng bạn bình tĩnh xem có cách nào cải thiện tình thế được không? Cái tình thế mà bạn đã chịu nhận trước đó rồi.
Quy tắc thứ ba:
Bạn nên nhớ rằng ưu phiên tàn phá sức khỏe của bạn "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm!"
Đừng bắt em nói dối!
Những ngày mới quen nhau
Có bao điều muốn nói
Nhưng em xin anh, đừng
Đặt ra nhiều câu hỏi.
Lặng im thì như thiếu,
Nói ra lại hóa thừa
Tình yêu không trú ẩn
Trong những lời đong đưa.
Bao nhiêu lơi vàng đá
Muốn chia sẻ cùng anh
Nhung chỉ e quá sớm
Nếu tình yêu không thành
Hãy để cho trái tín
Ở ngay giữa vòm cây
Và vầng trăng non khuyết
Tự làm nên tròn đầy
Đừng bắt em nói dối
Ngay cả với chính mình
Vì những lời thề thốt
Đâu trói được tim anh.
Có bao điều muốn nói
Nhưng em xin anh, đừng
Đặt ra nhiều câu hỏi.
Lặng im thì như thiếu,
Nói ra lại hóa thừa
Tình yêu không trú ẩn
Trong những lời đong đưa.
Bao nhiêu lơi vàng đá
Muốn chia sẻ cùng anh
Nhung chỉ e quá sớm
Nếu tình yêu không thành
Hãy để cho trái tín
Ở ngay giữa vòm cây
Và vầng trăng non khuyết
Tự làm nên tròn đầy
Đừng bắt em nói dối
Ngay cả với chính mình
Vì những lời thề thốt
Đâu trói được tim anh.
..........
1- Bữa cơm nhà mình bây giờ chỉ còn hai người!
Im lặng!
Và con biết tất cả mất một điều gì lớn lắm!
Bặm môi nuốt miếng cơm đắng ngắt.
Mẹ thở dài,...
Chục năm trời tần tảo nắng mưa.
Cha bỏ dở đời mình bên cuộc đời ẩn nấp.
Quên tất cả, cha có thấy vị mặn của nước mắt không cha?
Bữa cơm thiếu một phần hạnh phúc.
Chẳng còn như xưa, nơi tiếng cười rộn vang đầm ấm. Chỉ còn trong tưởng tượng, cha cười, cặp mắt nheo nheo.
Và con thường giấu làn mi hoe đỏ, mỗi khi nhớ đến cha.
Bao khổ đau muộn phiền lặng lẽ.
Nước mắt nhớ tim mình chảy ngược.
Con hồn nhiên lớn lên.
Như những bông hoa nỏ muộn trong vườn hoa yêu thương.
Trên bầu trời bao la.
Triệu triệu vì sao lấp lánh.
Và còn biết, nơi đó có ánh mắt cha đang dõi bước theo con hạnh phúc mỉm cười.
2- Và con gọi đó là bài thơ thứ nhất,
Có câu ca ngọt điệu ru hời.
Có dáng mẹ bên cuộc đời lặng lẽ,
Giữa chợ đời rao bán giọt mồ hôi.
Con ngồi viết bài thơ thứ nhất,
Cho cha, con người lặn lội sớm hôm.
Người con yêu và yêu con nhất,
Con lớn lên từ giữa tình thương.
Bài thơ có niềm vui thương nhớ,
Của tình mẹ cha con có trong đời.
Bụi thời gian thấm dần tóc mẹ,
Đi suốt cuộc đời nhuốm một nỗi đắng cay.
...
Và mãi đó là bài thơ thứ nhất,
Từ giã vô tư tập bước vào đời.
Sau này dẫu có bài thơ khác,
Bài thơ đầu đi suốt cuộc đời con.
3- Bố ạ, con sẽ không buồn nữa,
Khi chiều qua những chiếc bóng đổ vàng.
Bố không còn,...
Mẹ ơi! Thôi đừng khóc!
Nước mắt chẳng làm ướt nổi nhân gian,
Bố ạ, sáng ngày mưa đã tạnh.
Con không khóc đâu,
Thật đấy, chỉ rất buồn.
Bố ạ, con vẫn còn mong bố,
Nghe tiếng cười và quen mùi thuốc lá,...
Những buổi chiều con và mẹ ngóng đợi,
Bố đã xa cùng thơ ấu của con,..
4- Con không dắt tuổi thơ về được nữa,
Phố khép lại chiều quá khứ rồi ư?
Tiếng cười bỏ quên nơi dòng cũ,
Soi bóng người thoắt nhớ, thoắt quên!
Phố rộng dài như nỗi nhớ,...
Nhớ một thời con mải bước chân quên.
Nhờ mẹ âm thầm tưới những yêu thương,
Tuổi thơ dần khuất cuối nẻo đường,
Bởi những rong ruổi lo toan và ước mơ xa lắc.
Sau bao nhiêu hư ảo để giật mình mới biết,
Hạnh phúc đâu phải những ánh hoàng quang.
Cha đã qua một thời tưởng nhớ,
Thương mẹ nhiều bạc tóc những ưu tư.
Chiều về muộn còn tựa tường đứng đợi,
Mong mẹ về một nỗi bình yên.
Con ước cuộc sống là ao đời phẳng lặng,
Cho mẹ con ta lặng lẽ mái chèo.
Cho nước mắt thôi rơi trên mắt mẹ,
Bưng bát cơm con thấu hết nhọc nhằn.
Con gọi tuổi thơ về từ những dư âm,
Thấp thoáng cánh buồm ước mơ ngày cũ.
Và tìm đến bên dòng niềm tin ấp ủ,
Xanh nhưng điều sâu thẳm trong tim.
5- Cha ơi!
Vượt đường xa con đến thăm mộ cha.
Nghĩa trang .... đồi hoang trắng xóa,
San sát mộ bia trải ra như phố,
Ngôi thấp ngôi cao, có tên có số,
Cũng nổi chìm bao kiếp giàu nghèo.
Con có gặp được cha đâu,
Ba tấc đất mà ngàn trùng cách biệt.
Mượn khói hương con thì thậm nguyện ước.
Nơi thẳm sâu, cha có nghe không?
Con đã ngậm nước mắt suốt quãng đời qua.
Đời con thiếu cha như cánh chim lạc tổ,
Bay ngả nào cũng gặp mây che.
Đứa con gái tội nghiệp của cha.
Đứa con bướng bỉnh, luôn mơ hái được những vì sao xa lắc.
Con trượt ngã trên con đường đầy sỏi,
Ai đã rải ra cản lối con đi.
Những viên sỏi vo tròn giả dối,
Vậy mà chũng làm con có lúc nhừ xương.
Nhưng cha ơi, tất cả chẳng có gì trầm trọng,
Có đáng gì đâu những thua thiệt đời con.
Có thấm vào đâu những nối buồn cha gánh,
Khi cha rụng xuống, lá xanh...
Con từng níu thinh không, ngờ như hành tinh lệch.
Con chảy mình vào năm tháng lặng trôi,
Mặc mùa đông bao lần trút lá.
Mặc đồng làng mấy lần trơ cuống rạ,
Lúa cắt đi rồi mặc gốc đứng lẻ loi,
Mẹ nuôi con khôn lớn lên người,
Như lúa chín con lại rời xa mẹ.
Mẹ như gốc ra kia lặng lẽ,
Gom hết thời xuân sắc sống cho con.
Mỗi một ngày qua mẹ bạc tóc da mòn,
Lại thêm nhiều nếp nhăn trên chán.
Con thì vẫn mải mê bận rộn,
Sống hết mình cho những thứ không đâu.
Chợt một lần ngoảnh lại phía sau,
Nơi có mẹ suốt cuộc đời ngóng đợi,
Bao tháng ngày sống bằng nông nổi,
Nhưng thương yêu con trót bỏ quên rồi
..........
Im lặng!
Và con biết tất cả mất một điều gì lớn lắm!
Bặm môi nuốt miếng cơm đắng ngắt.
Mẹ thở dài,...
Chục năm trời tần tảo nắng mưa.
Cha bỏ dở đời mình bên cuộc đời ẩn nấp.
Quên tất cả, cha có thấy vị mặn của nước mắt không cha?
Bữa cơm thiếu một phần hạnh phúc.
Chẳng còn như xưa, nơi tiếng cười rộn vang đầm ấm. Chỉ còn trong tưởng tượng, cha cười, cặp mắt nheo nheo.
Và con thường giấu làn mi hoe đỏ, mỗi khi nhớ đến cha.
Bao khổ đau muộn phiền lặng lẽ.
Nước mắt nhớ tim mình chảy ngược.
Con hồn nhiên lớn lên.
Như những bông hoa nỏ muộn trong vườn hoa yêu thương.
Trên bầu trời bao la.
Triệu triệu vì sao lấp lánh.
Và còn biết, nơi đó có ánh mắt cha đang dõi bước theo con hạnh phúc mỉm cười.
2- Và con gọi đó là bài thơ thứ nhất,
Có câu ca ngọt điệu ru hời.
Có dáng mẹ bên cuộc đời lặng lẽ,
Giữa chợ đời rao bán giọt mồ hôi.
Con ngồi viết bài thơ thứ nhất,
Cho cha, con người lặn lội sớm hôm.
Người con yêu và yêu con nhất,
Con lớn lên từ giữa tình thương.
Bài thơ có niềm vui thương nhớ,
Của tình mẹ cha con có trong đời.
Bụi thời gian thấm dần tóc mẹ,
Đi suốt cuộc đời nhuốm một nỗi đắng cay.
...
Và mãi đó là bài thơ thứ nhất,
Từ giã vô tư tập bước vào đời.
Sau này dẫu có bài thơ khác,
Bài thơ đầu đi suốt cuộc đời con.
3- Bố ạ, con sẽ không buồn nữa,
Khi chiều qua những chiếc bóng đổ vàng.
Bố không còn,...
Mẹ ơi! Thôi đừng khóc!
Nước mắt chẳng làm ướt nổi nhân gian,
Bố ạ, sáng ngày mưa đã tạnh.
Con không khóc đâu,
Thật đấy, chỉ rất buồn.
Bố ạ, con vẫn còn mong bố,
Nghe tiếng cười và quen mùi thuốc lá,...
Những buổi chiều con và mẹ ngóng đợi,
Bố đã xa cùng thơ ấu của con,..
4- Con không dắt tuổi thơ về được nữa,
Phố khép lại chiều quá khứ rồi ư?
Tiếng cười bỏ quên nơi dòng cũ,
Soi bóng người thoắt nhớ, thoắt quên!
Phố rộng dài như nỗi nhớ,...
Nhớ một thời con mải bước chân quên.
Nhờ mẹ âm thầm tưới những yêu thương,
Tuổi thơ dần khuất cuối nẻo đường,
Bởi những rong ruổi lo toan và ước mơ xa lắc.
Sau bao nhiêu hư ảo để giật mình mới biết,
Hạnh phúc đâu phải những ánh hoàng quang.
Cha đã qua một thời tưởng nhớ,
Thương mẹ nhiều bạc tóc những ưu tư.
Chiều về muộn còn tựa tường đứng đợi,
Mong mẹ về một nỗi bình yên.
Con ước cuộc sống là ao đời phẳng lặng,
Cho mẹ con ta lặng lẽ mái chèo.
Cho nước mắt thôi rơi trên mắt mẹ,
Bưng bát cơm con thấu hết nhọc nhằn.
Con gọi tuổi thơ về từ những dư âm,
Thấp thoáng cánh buồm ước mơ ngày cũ.
Và tìm đến bên dòng niềm tin ấp ủ,
Xanh nhưng điều sâu thẳm trong tim.
5- Cha ơi!
Vượt đường xa con đến thăm mộ cha.
Nghĩa trang .... đồi hoang trắng xóa,
San sát mộ bia trải ra như phố,
Ngôi thấp ngôi cao, có tên có số,
Cũng nổi chìm bao kiếp giàu nghèo.
Con có gặp được cha đâu,
Ba tấc đất mà ngàn trùng cách biệt.
Mượn khói hương con thì thậm nguyện ước.
Nơi thẳm sâu, cha có nghe không?
Con đã ngậm nước mắt suốt quãng đời qua.
Đời con thiếu cha như cánh chim lạc tổ,
Bay ngả nào cũng gặp mây che.
Đứa con gái tội nghiệp của cha.
Đứa con bướng bỉnh, luôn mơ hái được những vì sao xa lắc.
Con trượt ngã trên con đường đầy sỏi,
Ai đã rải ra cản lối con đi.
Những viên sỏi vo tròn giả dối,
Vậy mà chũng làm con có lúc nhừ xương.
Nhưng cha ơi, tất cả chẳng có gì trầm trọng,
Có đáng gì đâu những thua thiệt đời con.
Có thấm vào đâu những nối buồn cha gánh,
Khi cha rụng xuống, lá xanh...
Con từng níu thinh không, ngờ như hành tinh lệch.
Con chảy mình vào năm tháng lặng trôi,
Mặc mùa đông bao lần trút lá.
Mặc đồng làng mấy lần trơ cuống rạ,
Lúa cắt đi rồi mặc gốc đứng lẻ loi,
Mẹ nuôi con khôn lớn lên người,
Như lúa chín con lại rời xa mẹ.
Mẹ như gốc ra kia lặng lẽ,
Gom hết thời xuân sắc sống cho con.
Mỗi một ngày qua mẹ bạc tóc da mòn,
Lại thêm nhiều nếp nhăn trên chán.
Con thì vẫn mải mê bận rộn,
Sống hết mình cho những thứ không đâu.
Chợt một lần ngoảnh lại phía sau,
Nơi có mẹ suốt cuộc đời ngóng đợi,
Bao tháng ngày sống bằng nông nổi,
Nhưng thương yêu con trót bỏ quên rồi
..........
Con tim và lý trí!!!!!
Con tim và lý trí. Hai sự lựa chọn này, cái nào đúng, cái nào sai, cái nào nên, cái nào không? Nó đang đứng ở giữa ngã 3 đường, à không ngã 5 ... Đầu óc nó đang suy nghĩ, phân vân nhiều chuyện lắm. Nó đang không biết nên lựa chọn thế nào nữa. Nếu nó nghe theo con tim, nó cảm thấy đánh mất đi cái gì trong đó, nhưng, nếu nó làm theo lý trí, con tim nó lại rỉ máu, lại đau và rồi nó lại khóc. Cuộc đời này, sao luôn đặt ra những sự lựa chọn thiệt hơn để rồi lại phải suy nghĩ, tính toán xem nên thế nào hoặc có nhưng làm rồi nó lại ngồi một mình ngẫm lại. LIỆU NHƯ THẾ CÓ ĐÚNG?! Vậy chuẩn mực đúng, sai ở đây là gì?! Nó không biết, nó thấy mơ hồ. Đúng cũng sai mà sai cũng đúng. Buồn cười thật. Làm sao bây giờ. Còn vài tiếng nữa là sáng. Nó lại mất ngủ. Mà nó ngồi cứ nghĩ quẩn quanh trong một cái xó tăm tối không lối thoát. Nhiều lúc nó tự hỏi mình sao nó lại tự làm nó khổ thế? Có lúc nó đã có sự lựa chọn nhưng chỉ cần một câu nói của một người, thế là nó lại lung lay. Rồi nó tự hỏi, người đó là ai, là gì, có đáng để nó nghe theo không? Dạo này nó không còn là nó nữa. Nó đánh mất bản thân nó từ lâu rồi. Nó sống như cây tầm gửi. Nó tự hỏi: "Điều nó cần làm bây giờ là gì?". Nó nghĩ được nhưng nó không biết bắt đầu từ đâu. Nó đứng lên, nhưng chưa dám bước, nó cứ đứng như thế mãi trong cái xó tăm tối đây. Trùng chân mỏi gối nó lại ngồi xuống,...và cuộc đời nó cứ ngày này qua ngày khác, cứ thế tiếp diễn. Những người yêu thương nó cũng sắp kiệt sức để giúp nó đứng dậy rồi, sắp mỏi tay để đưa tay ra đỡ lấy nó bước lại những bước đường đầu tiên đầy sỏi đá. Giờ đây, nó ngồi một mình, chỉ còn mình nó thôi. Nó thấy cô đơn. Nó không viết nổi nữa, không nói ra được. Cứ thế nó u uất. Nó mệt mỏi,...............
Nhưng nó chỉ muốn nói là .............
Nhưng nó chỉ muốn nói là .............
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)