Hôm nay, một ngày vui vẻ chỉ có tiếng cười, khuôn mặt nó rạng ngời hạnh phúc. Nó thấy yêu đời hơn mấy hôm trước rất nhiều. Mọi chuyện đang có chiều hướng đi lên. Nó và người ấy đi chơi vui vẻ, hạnh phúc. Cái cảm giác lâu lắm nó mới được cười thoải mái như vậy. Nhiều lúc ở bên người ấy, cười nói vui vẻ là thế nhưng cũng có những lúc lòng nó bỗng dưng trùng xuống. Hôm nay, đi đường, lúc nó gọi người ấy, người ấy "ơi" nó chỉ muốn nói là nó muốn khóc, không phải khóc vì buồn mà là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc, khóc vì có người ấy ở bên cạnh, khóc vì đã không bỏ rơi nó,...Nhưng nó chỉ nói được một câu "yêu" mà thôi. Nó tự nhủ sẽ cố gắng từng giây từng phút và dần dần nó sẽ đi lên và là chỗ dựa cho người ấy. Nhưng bao giờ đây vì.......bây giờ nó lại buồn rồi, vì người đó.............
Lúc chiều tối nó lên nhà người ấy, một phần vì nhớ, nhớ cái cảm giác được gọi và được nghe tiếng nói của người ấy. Rồi cảm giác vui đùa; một phần vì có chút việc cần nhờ, nhưng không nhờ được. Lên gặp người đó, người đó và nó nói chuyện như hai kẻ xa lạ, chẳng thèm nhìn nó, rồi chỉ nói những câu trêu đùa, biết là trêu là đùa nhưng nó không thích nghe những câu đấy. Sự thật có lẽ phũ phàng là như vậy. Nó chỉ muốn hỏi thăm, nhìn và được chăm sóc người đó nhất là khi người đó đang ốm. Nó bóp vai, massage, rồi hỏi thăm chăm sóc, tận tụy là vậy, yêu chiều là vậy nhưng có lẽ mọi chuyện hết rồi. Nó thấy xa lạ lắm. Nó vẫn còn quan tâm người đó rất nhiều nhưng....
Thứ Hai, 16 tháng 2, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét