Mỗi lần thế này, tôi lại tìm đến nhạc Trịnh Công Sơn. Những lời hát của ông nâng đỡ tinh thần con người biết chừng nào... Nó đã cứu thoát tôi ra khỏi vực thẳm của nỗi buồn, lòng hận thù và đau thương để trở lại với đời. Ngoài kia, mây vẫn bay, gió vẫn thổi. Nỗi buồn rồi sẽ qua để lại trong lòng những vết xước không bao giờ có thể lành lặn. Hạnh phúc vốn hư ảo, mong manh...Đừng tuyệt vọng nhé, tôi ơi...
"Đừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vọng
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông
Đừng tuyệt vọng em ơi, đừng tuyệt vọng
Em là tôi mà tôi cũng là em
Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo
Con diều rơi cho vực thẳm buồn thêm
Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế
Tôi là ai, là ai, là ai?
Mà yêu quá đời này."
Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh
Con đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên."
Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét