Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2010

Tiếp tục những chuỗi ngày vô hồn...

Chiều nay, nó đi lang thang và chìm đắm trong những suy nghĩ. Nó đang nghĩ đến những việc nó có thể làm và học cách đối mặt với tất cả...
Nó nghĩ đến bố, nó rất muốn về mộ bố, nó chỉ muốn đi ngay lập tức, nhưng ... Nó chỉ biết khóc. Nó muốn về mộ bố và nói tất cả những suy nghĩ trong lòng bấy lâu nay với bố. Nó thèm lắm cảm giác an toàn, cảm giác được che chở, chăm sóc của bố... Chợt nhận ra rằng, bây giờ nó đã lớn khôn, phải tự đối mặt với tất cả, phải mạnh mẽ, cứng rắn hơn. ...
Hôm nay, cái cảm giác này lại trở lại với nó, vô hồn, trống rỗng, thảnh thơi, không mục đích, không hối hả, tất cả là sự chậm rãi, trì trệ. Nó mong cái ngày này qua đi, nó lên mạng tìm việc làm, từ những việc đúng sở thích khả năng, đến những việc làm đơn giản, tất cả, nó chỉ mong được đi làm, dù bất cứ việc gì, ở đâu, như thế nào. Ngoài kia, có vô vàn sự lựa chon, nhưng chẳng cái nào dành cho nó, hay nó chưa tìm thấy!
Chẳng biết những ngày này kéo dài bao lâu... Nó sốt ruột nó tuyệt vọng và nó đang chết khi không được làm việc...

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2010

Mọi thứ ở cuộc đời này, dường như trêu đùa nó. Chẳng có nổi một giây phút bình yên,... Mới có công việc hơn 1 tháng, vậy mà bây giờ, nó ngồi đây, thất nghiệp. Nó khóc, nghĩ về cuộc đời, số phận, và những thăng trầm mà mấy năm nay nó trải qua. Có lúc nó nghĩ, hạnh phúc đã đến với nó, may mắn đã ở trong tầm tay, chỉ cần nó nâng niu, chăm sóc, cố gắng mà thôi. Vậy mà, tất cả như một giấc mơ, tan biến như khói, chẳng để lại dấu vết gì. Phải chẳng, một vết xước trong lòng, và một kỷ niệm buồn... Nó bắt đầu nghĩ, hạnh phúc lớn nhất cuộc đời nó là gì: phải chẳng được nhận sự yêu thương từ Bố và điều này đã hết kể từ khi Bố nó chết, và cũng bắt đầu từ đây, những sóng gió cuộc đời đã bắt đầu đổ ập đến nó. Nó chỉ biết trống đỡ mà thôi. Những vô tư, ngây thơ từ cái ngày đen tối đó cũng mất theo cái chết của Bố; phải chẳng là những tình thương, sự chăm sóc, che chở từ những người ngoài mà đã tự bao giờ đã trở lên quá thân thuộc với nó, như máu mủ vây. Đây là hạnh phúc nhất của nó, khi nó được chia sẻ với họ mọi điều trong cuộc sống có quá nhiều bộn bề này. Có những bữa cơm, những quyển vở thấm đẫm giọt nước mắt, và có những đêm một mình, nó chỉ biết câm nín khóc và gào thét như muốn xe toạc màn đêm kia, chạy ra ánh sáng - nơi hạnh phúc , may mắn và tình yêu mà nó đang tìm kiếm, ... rồi đến lúc mắt đã trĩu nặng, nó chìm vào giấc ngủ,... Cứ ngỡ rằng khi ngủ sẽ được bình yên vậy mà những con ma đó cứ bao vây, vùi dập và giết chết nó trong nhưng giấc mơ. Để rồi khi bừng tỉnh nó thấy mình khóc, sự sợ hãi cũng với bóng đêm. Chẳng thể nào ngủ tiếp nó thức đến sáng. Nó hy vọng, ngày mai tươi sáng, nó cố gắng vui vẻ chào đón. Có những hôm cả ngày nó cười, nó vui nhưng đêm đến nó lại khóc. Và, có những ngày nó mong mình được chết để được giải thoát, được chạy trốn tất cả những gì thuộc về cuộc đời này. Những rồi nó nghĩ đến Bố, đến Me, đến Họ và nó lại cười và tiếp tục cố gắng và chịu đựng với hy vọng ngày mai tốt đẹp hơn ngày hôm nay...

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010

Suy nghĩ...

Nó đang lo lắng nhiều điều, nhưng chẳng thể làm gì, nhưng dù biết như thế nhưng nó vẫn lo lắng, bồn chồn,...
Sắp hết 2 tháng thử việc rồi, chẳng biết thế nào?! Những ngày qua đã cố gắng làm việc, nhưng kết quả thu về chẳng được bao nhiêu!!! Chẳng biết sau 2 tháng này nó còn tiếp tục làm công việc với công ty này không? Nó mong lắm sự gắn bó, ổn định. Hy vong mọi chuyện suôn sẻ...
Từ đêm qua đến giờ, nó hoa mắt chóng mắt, chỉ muốn gục xuống, nó nhắm mắt mà đầu óc quay cuồng,... rồi cái tâm không tĩnh. Lúc nào cũng bồn chốn lo lắng... Điều gì làm nó phải lo lắng, suy nghĩ nhiều vây! Tất cả, cuộc sống, gia đình, công việc, sức khỏe. Nó thấy sức khỏe ngày càng đi xuống, cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi đúng gìờ. Nó cứ như bi ma hành vậy, dặt dẹo, yếu ớt, nhiều lúc muốn gục xuống... Nghĩ đến những điều khác, nó lại tiếp tục gồng mình lên... Chẳng biết nó có mắc chứng bệnh gì không mà dạo này sức khỏe nó kém thế! Từ bé, cái lúc bắt đầu xuất hiện trên cuộc đời này nó đã ốm yếu rồi, chẳng thấy bao giờ nó khỏe, chẳng thấy bao giờ nó vui.
Cái ngày đi xem bói về, nó buồn hơn, nghĩ nhiều hơn, căng thẳng hơn, nó lo sợ những điều kia sẽ đến, chẳng biết bao giờ xảy ra... Cứ thế mà chờ đời trong sự lo lắng, sốt ruột! Nó lao vào làm việc nhưng chỉ quên được chốc lát thôi rồi mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu.
Ngày này qua ngày khác, nó như không sống cho mình, nó làm và suy nghĩ như một cái máy vô hồn...
Hai chữ "bình yên" đối với nó sao mà xa với thế! Chẳng biết khi nào mới có thể chạm tay được vào! Thôi, nó đành tự nhủ, cứ cố gắng đi, rồi sẽ có ngày được bình yên, hạnh phúc.
Ngày hôm nay, anh gọi cho nó, nó không nghe, nhắn tin nó đọc và khóc. Muốn nhắn tin cho anh lắm nhưng rồi được gì, anh đã về Việt Nam. Lần này anh về một mình, rồi sẽ lai đi ngay, chẳng ở lâu được. Công việc mà... Rồi, hôm đi xem bói, người ta nói rằng cuộc đời,số mệnh nó đen thui. Suýt nữa nó khóc, chẳng nhẽ chết đi khi biết trước mọi thứ chẳng có gì sáng sủa. Nó KHÔNG TIN. Cố gắng và hy vọng.
Buồn và lạnh quá, nó muốn trải lòng mình ra nhưng sao chẳng nói được, mọi thứ cứ làm nó khó chịu, ngay cả với bản thân nó cũng chẳng dám nói, chẳng dám nghĩ, huống chi viết.
Nó cười đấy rồi lại khóc ngay được. Nó ngồi mà hơi thở nặng nhọc, yếu ớt. Tim nó đập rất nhanh...
Nó chợt nghĩ, ...

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Công việc...

Nó bắt đầu đi làm công việc liên quan đến sự kiện tại công ty Plink đã hơn 1 tháng, sắp hết tháng thứ 2 rồi. Nó thích công việc này lắm, nó nghĩ với công việc này, nó sẽ gắn bó được lâu dài, được thể hiện khả năng của bản thân và nó cũng bắt đầu coi đây là cái nghề của mình để mà phấn đấu. Chẳng có việc nào dễ dàng cả, chẳng có gì mà không vất vả nên nó đã cố gắng, cố gắng rất nhiều. Nào là cố gắng đi làm đúng giờ, cố gắng làm việc chăm chỉ, cố gắng sống trong nhưng ngày tháng đầu tiên mà không có lương, cố gắng làm sếp hài lòng, cố gắng nín thở, cố gắng gạt bỏ cái tôi của nó và cố gắng trở thành người phụ nữ công sở,... haha... nó bắt đầu điệu hơn, tân suất son phấn và ngắm nghía trước gương nhiều hơn, đi đường nó bắt đầu nhìn vào shop thời trang phụ nữ nhiều hơn,...Nhưng dù sao,nó cảm thấy nó thật may mắn khi có được công việc này,...
Quãng thời gian đi làm vừa qua, vui cũng nhiều mà nước mắt cũng nhiều,... Có những ngày, nó đi làm trong sự u uất, sự mệt mỏi, có những ngày nó đi làm mà chẳng có đồng xu nào trong túi, lúc đấy nó chỉ cầu mong xe máy không hỏng, không hết xăng là nó có thể yên tâm làm việc cho dù cái bụng nó đang cồn cào, rạo rực,... Có những lúc nó tủi thân, nó chỉ biết khóc và chỉ biết cố gắng mà thôi... Nó mong lắm cái quãng thời gian này trôi qua thật nhanh, có một công việc ổn đinh, cuộc đời ít sóng gió, được ngủ một đêm thật bình yên,... Sắp rồi, sẽ có lúc nó thành công... Nó vẫn đang tiếp tục cố gắng và cố gắng hơn nữa...
Hãy chờ nhé! Nụ cười rạng rỡ nở trong tim...

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010

Nỗi Kinh Hoàng.....

Đó là nỗi kinh hoàng của nó khi phải đi tìm bến xe bus khi đi làm, đi gặp khách hàng mấy hôm vừa rồi,... Nó online tìm kiếm thông tin về bus như điểm dừng đỗ xe hay tuyến xe bus,... Nó đi xe ôm, đi bộ tìm những nơi có xe bus đi qua hoặc gần chỗ nó cần đến, tìm được bến đỗ xe bus, đọc bảng chỉ dẫn, nó chờ xe trong cái nắng cái gió, nó mệt và cẵng thẳng, chờ mãi, mỏi chân, mỏi mắt, mỏi cổ ngóng đợi, 30 phút sau nó thấy cái xe nó cần đi, ... Ôi không, nhầm rồi, nó cần đi 09 nhưng lại lên nhầm 02 , haha, nó hỏi người bán vé rồi xuống tại bến tiếp theo,...lại tiếp tục mỏi cổ, chờ mãi lên cái xe 51, ôi giời ơi, HÀ ĐÔNG, choáng, lại nhầm rồi, nó xuống phố Tây Sơn đứng chờ như bao người khác,... Nó nhìn đồng hồ, sốt ruột, mệt, rét nhưng quan trọng nhất là đến nơi hẹn muộn, nó gọi điện xin lỗi về sự cố,... Cuối cùng, nó cũng đến nơi cần đến sau khi xuống bến xe gần đó và đi bộ một quãng, đến nơi, mệt phờ... May quá, công việc cũng tạm ổn, lại tìm bến xe bus để đi tiếp,... Ngồi trên xe, nó nghĩ nhiều điều... và nó nghĩ về mẹ, về những lần nó không đưa mẹ hay mẹ không muốn nó đưa đi vì mẹ thấy mưa gió, trời rét, muốn nó ngủ (khi nó chưa đi làm)... Lòng nó đau quặn lại, rơm rớm nước mắt thấy thương mẹ khi nắng mưa rồi những lần mẹ phải đi bộ dưới trời nắng rồi cả kỷ niệm mẹ ngủ quên trên xe bus nữa... Nhưng dù sao, nó cũng sợ đi bus lắm, sợ nhất lúc đi, lúc về, cho dù nhầm xe, cho dù mệt cũng chẳng sao vì thời gian đó là của nó, nó không vội...
Hôm qua, nó ốm mệt, lên xe bus, một mùi kinh dị, huhu, có người vừa "...", eo ơi, làm sao đây! Nó nín thở, xuống xe, bắt xe khác, và nó cũng "..." giống người ta...
Hôm nay, nó phải nghỉ làm, một là mệt, hai là vì không có xe, nó chẳng biết đi xe nào để đi làm đúng giờ, rồi sợ muộn học chiều nếu đi bus sau giờ làm việc,... Lúc đi học và đi về, nó đi bộ, vừa đi vừa ngắm phố phường, quãng đường như gần hơn, nhưng chân nó đau và mệt quá. Thỉnh thoảng nó vẫn đi bộ để suy nghĩ nhưng hôm nay lúc đi học, đi thật nhanh để không đi học muộn, đau bụng quá trời, ngồi học bơ phờ, lúc về, ngại quá, muốn gọi xe ôm nhưng nó lại thôi, vì có thời gian, cũng chẳng vội, nó nhởn nha đi bộ, ngăm nghía mọi thứ trên đường nó đi, haha... Về đến nhà rồi, lòng bàn chân nóng ran, mỏi và đau lưng,...
Mệt quá,mai đi làm thế nào đây...

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2010

Chúc mừng....

Vậy là đã kết thúc một khoá học, người ấy đã thành Thạc sĩ rồi, nó vui lắm, chỉ muốn ôm hôn người ấy và hét lên thật sung sướng mà thôi. Thật khó diễn tả cảm giác của nó lúc này, cứ như mơ vậy.
"Chúc mừng cô nhé! Mèo vui thiệt là vui. Hôm nào, mình đi ăn mừng chiến thắng nhé! Nhưng trước mắt cô phải dạy bù cho xong đã,..."
Chúc mừng cô......

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

Lần thứ 2....!!!

Cách đây 5 năm, nó bất tỉnh, và khi dậy, nó đang thấy những người lạ xung quanh mình... Và chiều hôm nay, lần thứ 2 nó tỉnh dậy và lại là những người lạ xung quanh mình cùng với câu "TÔI ĐANG Ở ĐÂU THẾ NÀY!". Một lúc sau, có người nhà đến, nó nhìn ra không phải mẹ, không phải người thân, một người đã ở bên nó thời gian qua mà nó coi như gia đình. "CHÁU CHỊ ĐANG ĐI ĐƯỜNG NGẤT, BẤT TỈNH, TÔI GỌI CHỊ ĐẾN!". May quá, chỉ có 1 cái đt khoá mã bảo vệ nên nó có người vào viện. Tại sao, không phải "MẸ" khi trong đt nó có "Mẹ"... Hoá ra, người ta gọi "Mẹ" nhưng "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!" huhu... người ta tìm đến tin nhắn, hay thật, Cô Mai, Chú Dũng đã vào viện với nó. Đưa nó về, bắt nó ở lại đêm nay, mai nghỉ làm nhưng nó buồn, muốn khóc, nó xin phép về. Đang đi đường, "thằng Quang gọi" hoá ra "mẹ" qua nhà nó làm osin trông con nó, mai về. Nó vâng! Và nó khóc. Mà tại sao lại bất tỉnh được khi trên đầu nó có mũ bảo hiểm. Huhu. Hoá ra, nó mệt quá sức, tụt huyết áp, lạnh, choáng, may mà có người đưa vào viện, may là không bị ôtô đâm, mà hôm nay, không đi học, tắc đường, nó đi bình tĩnh. May hay xui... Nó buồn và khóc. Cô đơn, lạnh lẽo, đau... Mai nhiều việc quá. Nó về nhà ngủ, mai đi làm. Mọi chuyện lại tiếp tục. Cái đầu nó đau, cơ thể đau nhưng không gì đau bằng con tim. Đúng như nó nói : " NẾU MỘT NGÀY BẤT TỈNH, NÓ KHÔNG BIẾT GỌI AI..........!!!!!!!!!"

Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2010

Kho ngu

Buon ngu, muon ngu ma khong ngu duoc. Cu moi lan nham mat thi cai dau lai hoat dong, quay cuong voi moi suy nghi. Muon ngung tat ca va di ngu ma khong duoc. Met. Ngap . . .

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2010

Mưa và lạnh

Sáng nay, để chui ra khỏi được cái chăn để đi làm thì quả là một kỳ tích. Nó đi dưới mưa, lạnh và cô đơn. Nó chợt nghĩ nếu hôm qua nó không từ chối người đàn ông kia thì có lẽ hôm nay nó và người đàn ông đó sẽ có một buổi đi chơi xa thú vị. Nhưng nó sợ, nó đã từ chối, chẳng hiểu sao nó lại làm thế?! Cứ như có một điều gì đó đã ngăn cấm nó lại... Phải chăng là "Anh". Nó vẫn hy vọng gì đó ở "Anh". Nó vẫn chưa quên được "Anh" và mong có một phép lạ để "Anh" trở về bên nó (một điều sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực). Cuối cùng, nó lại trở về ngôi nhà bé nhỏ kia, quyết định chùm chăn ngủ nướng một ngày để ngày mai lại tiếp tục đi làm.