Đã lâu lắm rồi nó mới có thể viết cho dù nó rất muốn viết. Mỗi lần định viết như có gì đó ngăn cẳn nó lại, cánh cửa con tim chẳng thể nào mở ra để viết.
Mấy hôm nay tâm trạng nó luôn trống trải, rối bời và mệt mỏi. Nó ước ao được dừng bước để lấy lại sức bước tiếp trên con đường dài phía trước. Nó ước có thể đứng trước biển với những hàng dừa xào xạc đang đùa giỡn với gió và sóng. Trên bãi cát trải dài là nó và Anh, sao mà hạnh phúc, nhẹ nhàng, thảnh thơi đến với. Mới nghĩ đến đây thôi, trái tim nó bỗng nhẹ đi, bay bổng và khát khao. Những khát khao tưởng chừng như đơn giản nhưng sao khó thực hiện quá. Nhìn thấy con trẻ đang vui đùa tinh nghịch bỗng bản năng làm vợ, làm mẹ trong nó bỗng trỗi dẫy mạnh liệt. Nó khát khao có một gia đình để yêu thương và chăm sóc. Nó hạnh phúc khi nghĩ như vậy. Mỗi lần bé đứa bé vào lòng, nó thấy ấm áp, một cảm giác hạnh phúc trào dâng, khó tả. Nó chỉ biết rằng rất hạnh phúc và rất bình yên. Nhưng,... liệu rằng nó đã sẵn sàng đón nhận chưa? Hay nó đang nghĩ đến những điều hạnh phúc đó với riêng mình Anh. Nó thấy vẫn yêu Anh và chưa thể nào quên Anh. Câu chuyện như mới bắt đầu....
Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét