Người ấy của nó, tối nay đi chơi với bạn, nhắn tin cho nó là không mang theo điện thoại. Nó... Bảo nó không buồn cũng không được nhưng nó đưa điện thoại, đưa sim cho người ấy đâu phải chỉ là để người ấy liên lạc riêng với nó. Lúc đầu, nó chỉ nghĩ cho mượn điện thoại thôi, rồi nó mua sim, thấy hay hay, dễ nhớ nên nó tặng người ấy thôi. Nó không muốn người đó tốn tiền. Nhưng quãng thời gian vừa qua, người ấy ở bên cạnh nó, giúp đỡ nó, bao bọc nó,... Nó vui lắm. Nó bắt đầu hình thành thói quen gặp gỡ, nhắn tin, điện thoại, chat,...với người ấy hàng ngày. Đã từ lâu nó nghĩ sẽ liên lạc ít hơn nhưng nó chưa làm được mặc dù nó cũng đã cố gắng rất nhiều. Cũng như một người bạn của nó nói rằng: nhiều khi chỉ là những thói quen thường nhật hàng ngày, hay do nó ít bạn thực sự quá thôi. Với một ai đó, điều đấy đúng, nhưng với nó, riêng nó điều đó không phải. Nó yêu quý người ấy thực sự. Một tình cảm chân thành và tự nhiên.
Ngày trước, hồi nó đi học, nó chỉ biết đến trường, ngồi học, ra chơi, đứng hành lang, hoặc nói chuyện với vài người; sau khi hết giờ học, nó bỏ lại tất cả phía sau lưng. Nhưng, vào một lần nó ốm, nó thất vọng, chán chường, không có người thân bên cạnh, chỉ có người đó và người ấy. Mặc dù, ngày đó, người ấy chỉ hỏi thăm nó vài câu mà thôi, nhưng nó hạnh phúc và tủi thân thực sự. Nó không hiểu tại sao, nó là người thế nào mà được người ngoài yêu quý còn với gia đình người thân của nó thì nó bị hắt hủi, như một con bệnh. Lúc đấy, nó bắt đầu để ý, quan tâm và dần dần dành tình cảm cho người ấy. ...... Và bây giờ, sau 3 năm, nó và người ấy thành những gì đó rất thân thiết. Nó hiểu và biết một điều rằng, nếu người đó buồn, hạnh phúc, nó cũng sẽ buồn và hạnh phúc theo. Người ấy cũng vậy, yêu thương, đùm bọc, che chở, dạy dỗ nó. (Nó cảm nhận như vậy đấy)
Còn bây giờ, nó đang cảm thấy nó là con số 0. Một con số 0 tròn trĩnh. Nó đang muốn đứng vững bằng đôi chân của mình. Nó sợ sống lệ thuộc vào tình cảm của người khác. Người ấy dạy nó thế đấy. Nhưng bây giờ, nó băn khoăn lắm. Nó phải làm sao. Nó không thể tỏ ra lạnh lùng với những người nó yêu quý. Nếu làm thế nó rất đau nhưng không làm như thế thì nó làm phiền cuộc sống của người ấy quá! Làm sao bây giờ?
Nó không biết nên viết tiếp như thế nào? Đầu óc nó lủng củng.........
Thứ Tư, 11 tháng 2, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét