1- Bữa cơm nhà mình bây giờ chỉ còn hai người!
Im lặng!
Và con biết tất cả mất một điều gì lớn lắm!
Bặm môi nuốt miếng cơm đắng ngắt.
Mẹ thở dài,...
Chục năm trời tần tảo nắng mưa.
Cha bỏ dở đời mình bên cuộc đời ẩn nấp.
Quên tất cả, cha có thấy vị mặn của nước mắt không cha?
Bữa cơm thiếu một phần hạnh phúc.
Chẳng còn như xưa, nơi tiếng cười rộn vang đầm ấm. Chỉ còn trong tưởng tượng, cha cười, cặp mắt nheo nheo.
Và con thường giấu làn mi hoe đỏ, mỗi khi nhớ đến cha.
Bao khổ đau muộn phiền lặng lẽ.
Nước mắt nhớ tim mình chảy ngược.
Con hồn nhiên lớn lên.
Như những bông hoa nỏ muộn trong vườn hoa yêu thương.
Trên bầu trời bao la.
Triệu triệu vì sao lấp lánh.
Và còn biết, nơi đó có ánh mắt cha đang dõi bước theo con hạnh phúc mỉm cười.
2- Và con gọi đó là bài thơ thứ nhất,
Có câu ca ngọt điệu ru hời.
Có dáng mẹ bên cuộc đời lặng lẽ,
Giữa chợ đời rao bán giọt mồ hôi.
Con ngồi viết bài thơ thứ nhất,
Cho cha, con người lặn lội sớm hôm.
Người con yêu và yêu con nhất,
Con lớn lên từ giữa tình thương.
Bài thơ có niềm vui thương nhớ,
Của tình mẹ cha con có trong đời.
Bụi thời gian thấm dần tóc mẹ,
Đi suốt cuộc đời nhuốm một nỗi đắng cay.
...
Và mãi đó là bài thơ thứ nhất,
Từ giã vô tư tập bước vào đời.
Sau này dẫu có bài thơ khác,
Bài thơ đầu đi suốt cuộc đời con.
3- Bố ạ, con sẽ không buồn nữa,
Khi chiều qua những chiếc bóng đổ vàng.
Bố không còn,...
Mẹ ơi! Thôi đừng khóc!
Nước mắt chẳng làm ướt nổi nhân gian,
Bố ạ, sáng ngày mưa đã tạnh.
Con không khóc đâu,
Thật đấy, chỉ rất buồn.
Bố ạ, con vẫn còn mong bố,
Nghe tiếng cười và quen mùi thuốc lá,...
Những buổi chiều con và mẹ ngóng đợi,
Bố đã xa cùng thơ ấu của con,..
4- Con không dắt tuổi thơ về được nữa,
Phố khép lại chiều quá khứ rồi ư?
Tiếng cười bỏ quên nơi dòng cũ,
Soi bóng người thoắt nhớ, thoắt quên!
Phố rộng dài như nỗi nhớ,...
Nhớ một thời con mải bước chân quên.
Nhờ mẹ âm thầm tưới những yêu thương,
Tuổi thơ dần khuất cuối nẻo đường,
Bởi những rong ruổi lo toan và ước mơ xa lắc.
Sau bao nhiêu hư ảo để giật mình mới biết,
Hạnh phúc đâu phải những ánh hoàng quang.
Cha đã qua một thời tưởng nhớ,
Thương mẹ nhiều bạc tóc những ưu tư.
Chiều về muộn còn tựa tường đứng đợi,
Mong mẹ về một nỗi bình yên.
Con ước cuộc sống là ao đời phẳng lặng,
Cho mẹ con ta lặng lẽ mái chèo.
Cho nước mắt thôi rơi trên mắt mẹ,
Bưng bát cơm con thấu hết nhọc nhằn.
Con gọi tuổi thơ về từ những dư âm,
Thấp thoáng cánh buồm ước mơ ngày cũ.
Và tìm đến bên dòng niềm tin ấp ủ,
Xanh nhưng điều sâu thẳm trong tim.
5- Cha ơi!
Vượt đường xa con đến thăm mộ cha.
Nghĩa trang .... đồi hoang trắng xóa,
San sát mộ bia trải ra như phố,
Ngôi thấp ngôi cao, có tên có số,
Cũng nổi chìm bao kiếp giàu nghèo.
Con có gặp được cha đâu,
Ba tấc đất mà ngàn trùng cách biệt.
Mượn khói hương con thì thậm nguyện ước.
Nơi thẳm sâu, cha có nghe không?
Con đã ngậm nước mắt suốt quãng đời qua.
Đời con thiếu cha như cánh chim lạc tổ,
Bay ngả nào cũng gặp mây che.
Đứa con gái tội nghiệp của cha.
Đứa con bướng bỉnh, luôn mơ hái được những vì sao xa lắc.
Con trượt ngã trên con đường đầy sỏi,
Ai đã rải ra cản lối con đi.
Những viên sỏi vo tròn giả dối,
Vậy mà chũng làm con có lúc nhừ xương.
Nhưng cha ơi, tất cả chẳng có gì trầm trọng,
Có đáng gì đâu những thua thiệt đời con.
Có thấm vào đâu những nối buồn cha gánh,
Khi cha rụng xuống, lá xanh...
Con từng níu thinh không, ngờ như hành tinh lệch.
Con chảy mình vào năm tháng lặng trôi,
Mặc mùa đông bao lần trút lá.
Mặc đồng làng mấy lần trơ cuống rạ,
Lúa cắt đi rồi mặc gốc đứng lẻ loi,
Mẹ nuôi con khôn lớn lên người,
Như lúa chín con lại rời xa mẹ.
Mẹ như gốc ra kia lặng lẽ,
Gom hết thời xuân sắc sống cho con.
Mỗi một ngày qua mẹ bạc tóc da mòn,
Lại thêm nhiều nếp nhăn trên chán.
Con thì vẫn mải mê bận rộn,
Sống hết mình cho những thứ không đâu.
Chợt một lần ngoảnh lại phía sau,
Nơi có mẹ suốt cuộc đời ngóng đợi,
Bao tháng ngày sống bằng nông nổi,
Nhưng thương yêu con trót bỏ quên rồi
..........