Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2009

Sự trở về........

Bông hoa sa mạc ngày nào đang tươi tốt, bỗng chốc bị chết đi bới cái nắng như thiêu như đốt, giọt nước của sự sống cũng ngày càng một ít dần đi. Và ngày một héo úa và sắp chết. Tưởng chừng như sự sống chỉ còn đếm từng giây từng phút. Mọi thứ bắt đầu nhòe đi, không còn gì nữa........
Bỗng một ngày, một giọt nước đã rơi xuống, làm nó bừng tỉnh, và tiếp sau đó là những cơn mưa nhẹ. Vẫn chưa thỏa mãn cơn khát, nó tìm kiếm khắp sa mạc mênh mông kia những giọt nước, và rồi nó tỉnh, nó ngoi ngóp sống.......
Và rồi...... Cơn mưa nặng hạt sau bao ngày đã trút xuống sa mạc khô cằn kia và ánh nắng ban mai đã bừng tỉnh. Và rồi bông hoa kia đã sống, đã tươi mới trở lại và lại muốn tiếp tục dâng hiến và làm đẹp cho đời. Ai bao rằng không có sự sống trên sa mạc? Nó chính là hiện thân của sự sống, không ai hay bất cứ gì có thể làm nó chết được. Vì vẫn còn gió. Gió đã nâng đỡ nó. Đã làm nó cảm thấy rằng nó cần phải chiến đấu để dành lại sự sống. Và bây giờ nó đã chiến thắng............ Mặc dù vẫn còn yếu và rất dễ ngục ngã, nhưng, nó quyết tâm sống và phải sống bằng được. Bây giờ, nó mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đến một ngày nào đó không xa,...... sẽ có những bông hoa khác. Nó cảm ơn gió đã nâng đỡ nó. Cảm ơn mưa và cảm ơn nắng đã dậy cho nó biết sự sống , cái chết và sự đấu tranh.
Nó. Đã dần trở về.

Thứ Năm, 19 tháng 2, 2009

!!!!!

Nó buồn. Một nỗi buồn miên man không bờ bến. Nó sợ màn đêm, sợ phải đối mặt một mình với những suy nghi, những lo toan của cuộc sống,. Nó muốn viết, viết thật nhiều để được thoải mái, được thanh thản, nhưng nó thấy khó viết quá. Nó không biết viết về cái gì, nhưng hôm nay nó cũng rất buồn. Chiều nay, nó đọc mail của người ấy, nó đọc đi đọc lại, không hiểu sao nó lại buồn lại đau đớn thế? Nó nhìn đồng hồ và lấy xe ra khỏi ra, lao như bay về nơi mà nó biết rằng người đó đang ở đó. Lúc đầu, nó chỉ định đến ngồi hàng nước nhìn người ấy lúc về mà thôi. Nhưng không biết đã có điều gì thôi thúc nó gọi điện thoại, và nó chờ, nó gặp và đi ăn chiều cùng người ấy. Nó có gắng quên đi mọi suy tư trong đầu để cười thật tươi khi ở bên người ấy. Hy vọng làm người ấy cũng vui theo. Nó đi đường nói chuyện liên miên, chẳng lúc nào ngừng cả. Nó sợ mọi thứ đi vào khoảng không tĩnh lặng. Nó muốn kể cho người ấy những dự định của nó nhưng rồi nó thôi không nói và định bụng rằng khi nào thành công sẽ khoe với người ấy. Nhưng mà đến bao giờ đây, vì có quá nhiều khó khăn, trắc trở với nó. Nhưng nó hy vọng trong một thời gian ngắn nhất để làm lại cuộc đời nó. Đầu óc nó bây giờ mông lung, lủng cung nhiều chuyện chẳng đâu vào đâu cả. Nó đói, nó mệt nhưng không sao ngừng nghĩ để có một giấc ngủ bình yên. Khó quá! Viết gì đây, nó muốn viết nhưng không sao viết nổi nữa. Nó quá mệt mỏi và căng thẳng rồi.

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2009

?????????

Lại thêm một đêm nữa nó không ngủ, thức trắng gần cả đêm rồi. Nó cố để ngủ nhưng chẳng sao ngủ được, cả ngày nó cũng chẳng thiết ăn gì cả. Tự nhiên nó thấy chán và buồn. Nó chán và buồn chuyện của nó đã đành, nhưng nó còn thấy buồn vì chuyện của người ấy và bạn nó. Nó thương họ, muốn giúp họ thoát khỏi những rắc rối của chuyện tình cảm. Họ có những lo lắng, băn khoăn, trăn trở riêng, nhưng tất cả họ đều chung một nỗi buồn và nó cũng vậy. Tình yêu! Tại sao tình yêu làm con người ta thăng hoa, hạnh phúc, yêu đời, nhưng cũng chính tình yêu ấy đã làm họ phải ngày đêm trăn trở và băn khoăn. Nó cũng chẳng ngoại lệ. Với một số người chuyện tình của nó thật đẹp, thật tuyệt vời. Đúng như vậy, nhưng chỉ một phần, một mặt nào nó thôi. Trong sâu thẳm trái tim họ, tất cả đều muốn được yêu đúng nghĩa, sống trọn cho tình yêu, cho đam mê, cho khát khao,... Nhưng không phải tất cả những gì mà họ muốn cũng được. Với người này, hay với người kia, tình yêu luôn có những khó khăn, mà tất cả họ đều phải trải qua, phải đấu tranh, phải dằn vặt. Tất cả chỉ là để sống bên cạnh người mà họ yêu thương và đã chọn. Nhưng có phải ai cũng chọn đúng không? Không đơn giản chút nào cả. Đôi khi, tình yêu thật đẹp, thật lãng mạn, thật tuyệt vời, nhưng rồi khi mà họ quyết định đến với nhau chỉ vì không thể sống thiếu những người mà họ đã đem lòng yêu thương, dâng hiến, thì lúc đó, những khó khăn, trắc trở bắt đầu xuất hiện. Thực ra mà nói, để tìm được tình yêu đích thực đã là một điều khó khăn, tìm được rồi thì lại phải làm sao duy trì, phát triển tinh yêu đó, để rồi đến khi được gọi là vợ, là chồng, thì lại gặp những khó khăn khác. Tình yêu có thể nói đúng và sai không? Ai? Sẽ là người trả lời câu hỏi này. Chính họ và chỉ có họ mới có thể trả lời được thôi. Nếu tình yêu mà đan xen những quyết định, những suy nghĩ lo toan thì dần dần, sớm hay muộn tình yêu đó cũng phai nhạt đi. Thậm chí, lúc còn đang hạnh phúc bên nhau, đang tán tỉnh nhau thì sao mà tuyệt vời thế, nhưng rồi khi lấy nhau về, với bao lo toan của cuộc sống thường ngày thì con đâu thời gian để vun đắp cho tình yêu ấy, hoặc là muốn đấy nhưng rồi chỉ cần một lần "tặc lưỡi" cho qua thì sẽ còn nhiều lần khác nữa. Tình yêu không đơn thuần là yêu, là đam mê, là khao khát, mà còn cả sự hy sinh, bao dung,... Khó quá, để yêu và lấy một người. Khó quá để lựa chọn giữa nhưng muôn vàn lựa chọn. Ai sẽ là người hy sinh đây? Đàn bà chúng tôi hay lũ đàn ông các người. Tại sao lại làm chúng tôi sung sướng, hạnh phúc nhưng chính các người đó giết tình yêu tôi. Chẳng ai phán quyết cả, chẳng có ranh giới đúng và sai, .... Nhưng một điều là chúng tôi đã quá yêu. Chỉ mong được một lần và mãi mãi sống trọn với tình yêu. Đơn giản vậy thôi. Có quá khó không?
Người ấy và bạn nó đang đứng giữa những quyết định đến và ra đi, giữa chạy trốn và đối mặt, giữa con tim và lý trí. Một vòng luẩn quẩn cứ đeo bám lấy họ. Làm họ đau đớn. Cho dù thế nào, họ cũng cảm thấy hạnh phúc vì ít ra đã có lần được sống trọn với đam mê, được biết thế nào là hạnh phúc. Nhưng bây giờ, khi mà lý trí đang lấn át trái tim bé nhỏ cần được che chở thì cũng là lúc họ phải xa rời hạnh phúc ấy, đam mê ấy. Họ băn khoăn lắm khi trước mắt họ là những khó khăn. Họ không muốn phải đau thêm một lần nào nữa....... Làm sao đây, để họ được bình an????????

Thứ Ba, 17 tháng 2, 2009

Nó viết về người ấy!

Người ấy! Trước tiên nó muốn cảm ơn người ấy. Người ấy của nó xinh lắm, đáng yêu lắm, tốt bụng lắm và cũng đáng ghét lắm. Nhưng tình cảm làm sao mà có thế nói đúng hay sai. Yêu là yêu, ghét là ghét. Vậy thôi. Người ấy, dạy nó học hồi nó học trung cấp. Cũng như bao giáo viên khác trong trường. Chẳng có gì nếu vào một ngày người ấy không hỏi thăm nó khi mà nó cô đơn tuyệt vọng nhất, lúc mà chẳng có ai để bấu víu thì chỉ có người đó và người ấy. Mặc dù chỉ là những câu hỏi thăm xa giao rồi dần dần là sự chia sẻ, và nó cũng đã bắt đầu thấy mến và yêu quý người ấy. Nó yêu quý người ấy nhưng cũng chỉ là quý mà thôi. Thời gian là vậy đó, là sự kỳ diệu và cũng là nỗi sợ, ám ảnh của nó. Rồi bây giờ nó coi người ấy là gia đình là máu mủ ruột thịt, nó sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ người ấy. Vậy mà, có những lúc nó làm người ấy đau khổ, nhưng không, người ấy vẫn tha thứ, che chở, yêu thương, đùm bọc, dạy dỗ và bảo vệ nó. Người ấy ở bên nó khi nó vui, khi nó buồn, khi nó đau đớn, khi nó tuyệt vọng, bế tắc. Người ấy đã ở bên nó. Rồi khi nó vui, nó lo lắng, nó hạnh phúc người ấy cũng là người nó muốn chia sẻ nhất. Không phải là vì nó và người đó cái nhau hay gì cả, chỉ đơn giản là người ấy yêu thương nó theo cách khác nên nó mới dám tìm đến. Nó chỉ muốn nói rằng, không ai là khoảng trống, là chỗ lấp của ai hết, ai cũng có một khoảng nhất định trong trái tim bé nhỏ và yếu đuối của nó. Cũng như ngày xưa, khi mà nó viết nhật ký, khi mà chưa ai biết blog là gì, và nó cũng yêu thương những người dạy dỗ nó và nó ước rằng, nó có nhiều trái tim.... Một trái tim cho bố mẹ, một trái tim cho gia đình, một trái tim cho chị bạn gái của nó, một trái tim cho tình yêu của nó (khi mà nó bắt đầu biết yêu), một trái tim cho cô giáo này, một trái tim cho cô giáo kia, và bây giờ, nó muốn có một trái tim yêu thương cho người ấy. Vì với nó, tất cả những người này, không ai có thể so sánh với ai hết, nhưng có chung một điều là nó sẵn sàng vì hy sinh vì nó, sẵn sàng đem hết tình yêu thương đến với họ. Vậy thôi. Với nó thế là hạnh phúc viên mãn rồi, quá đủ cho với những gì mà nó đang thiếu. Khi mà những người thân yêu của nó ra đi, như Bố nó, nó đau đớn, nó gào thét một mình, chẳng ai biết cả. Nó đi chơi cảm giác mạnh để hét, để khóc, để không ai biết, để rồi sau đó, nó gạt nước mắt đi để tiếp tục ngẩng cao đầu vững bước đi lên. Và khi, người thân của nó đau ốm, nó cảm giác như chính bản thân nó đau vậy. Nó ước rằng, tất cả nhưng đau đớn kia hãy chuyển hết sang cho nó. Để nó được chia sẻ, được biết đến hạnh phúc. và khi, những người thân yêu của nó vui nó cũng vui theo, cảm giác lâng lâng lạ kỳ, hạnh phúc, cảm giác như chính nó hạnh phúc vậy. Và khi nhưng người thân của nó buồn, nó cũng buồn theo. Nó hòa mình vào những nỗi buồn ấy, để có thể kề vai sát cánh bên họ. Rồi đây, khi mà người ấy của nó, hạnh phúc của nó đang phải dằn vặt, trăn trở, nó cũng buồn theo và lo lắng theo. Nó muốn được chia sẻ với người ấy, mặc dù chỉ cần ngồi nghe người ấy nói hay ở bên cạnh người ấy để lau nước mắt hay im lặng bên cạnh thôi cũng là niềm vui, là hạnh phúc khi mà nó được sống cùng với người ấy, cùng hòa vào dòng chảy suy nghĩ, cùng nhau vượt qua những dòng xoáy bất tận của cuộc đời. Nó sẵn sàng, luôn sẵn sàng đến bên người ấy. Không phải vì nó trả ơn, không phải vì người ấy hạnh phúc mới giúp nó hạnh phúc, không phải vì nó tò mò, không phải vì ... CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ NÓ YÊU THƯƠNG NGƯỜI ẤY THẬT SỰ.

Nó muốn nói riêng với người ấy nhiều lắm, muốn nói hết ra những suy nghĩ mà nó nghĩ nhưng nó biết một điều rằng, người ấy cũng đã nghĩ đến những điều nó đang nghĩ và bây giờ chỉ nó sự quyết định, sự lựa chọn mà thôi. Dù thế nào nó cũng mong và luôn ủng hộ người ấy để người ấy hạnh phúc. Tại sao con người luôn phải đứng giữa những lựa chọn những quyết định. Tai sao? Làm người đã khó, làm người mà được sống đúng với bản thân mình càng khó. Khi con người ta phải đấu tranh để chọn giữa sống và chết, giữa hạnh phúc và đau khổ, giữa yêu thương và căm ghét, thì càng dễ đánh mất bản thân mình theo cái thước đo của xã hội. Buồn cười thật! Ai làm nên xã hội, con người, chính bản thân họ, chính cái tôi của họ, nhưng sẽ thế nào khi cái tôi mất đi, khi mà phải đứng giữa những sự lựa chọn? Cuộc đời là những suy nghĩ, tính toán và lựa chọn để chọn ra phương án đúng nhất, có tình có lý nhất nhưng có bao giờ nghĩ được rằng, khi có lý, thì cái tôi cũng mất đi một phần giá trị làm nên con người đó. Nó cũng thế đấy. Nó luôn tim cách sắp xếp để mọi thứ được suôn sẻ và hoàn hảo, để mọi người xung quanh nó hạnh phúc. Tất nhiên nó cũng hạnh phúc, nhưng rồi, đến một ngày nào đó, khi mà cái tôi đã hy sinh quá nhiều, cái tôi ấy bắt đầu bị giết chết , đầu tiên là cảm giác, rồi đến tâm hồn rồi cả ý trí nữa, và cuối cùng nó sống vật vờ, thờ ơ với tất cả. Có ai biết được rằng khi mà họ hy sinh vi những cái tôi khác để rồi cái tôi của nó cũng mất đi theo. Có ai nghĩ được không? Ngay cả chính bản thân nó, khi hiểu được điều đấy, nhưng nó vẫn làm theo, vì nó nghĩ rằng những người nó yêu thương sẽ hạnh phúc, như thế là quá đủ, nhưng không, chẳng bao giờ là đủ cả, vì cái tôi đang một ngày một mất đi. Nhưng, nếu tất cả mọi người đều sống vì cái tôi thì cái thế giới này hỗn loạn mất. Vì thế mà vòng luẩn quẩn lại tiếp tục, lại đắn đo, băn khoăn giữa những lựa chọn đúng sai, giữa bên lý và bên tình. Vậy đến bao giờ, cái tôi lại là cái tôi?

"Người ấy à, đừng quá buồn và suy nghĩ nhiều nữa, hãy để mọi chuyện tự nhiên, nó tự đến ắt sẽ tự đi. Cũng như định luật bảo toàn mà thôi. Số phận đã định thế rồi. Hãy sống là mình nhé! Đừng vì ai cả! Mình hãy cho mình một lần được hạnh phúc trọn vẹn đi. Cho dù là hối tiếc cũng là hối tiếc trong hạnh phúc, tự mình làm chủ nên sẽ đỡ đau đớn hơn nhiều!"

Phải chẳng, những lời nói trên của nó là về một phía, khi mà nó vừa ngã ngựa. Vết thương còn chưa lành, còn đau rất đau................
P/S: "Mrs Dzim ơi, cố lên nhé, mèo luôn ở bên cạnh cô!

Thứ Hai, 16 tháng 2, 2009

Nó.........

Hôm nay, một ngày vui vẻ chỉ có tiếng cười, khuôn mặt nó rạng ngời hạnh phúc. Nó thấy yêu đời hơn mấy hôm trước rất nhiều. Mọi chuyện đang có chiều hướng đi lên. Nó và người ấy đi chơi vui vẻ, hạnh phúc. Cái cảm giác lâu lắm nó mới được cười thoải mái như vậy. Nhiều lúc ở bên người ấy, cười nói vui vẻ là thế nhưng cũng có những lúc lòng nó bỗng dưng trùng xuống. Hôm nay, đi đường, lúc nó gọi người ấy, người ấy "ơi" nó chỉ muốn nói là nó muốn khóc, không phải khóc vì buồn mà là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc, khóc vì có người ấy ở bên cạnh, khóc vì đã không bỏ rơi nó,...Nhưng nó chỉ nói được một câu "yêu" mà thôi. Nó tự nhủ sẽ cố gắng từng giây từng phút và dần dần nó sẽ đi lên và là chỗ dựa cho người ấy. Nhưng bao giờ đây vì.......bây giờ nó lại buồn rồi, vì người đó.............
Lúc chiều tối nó lên nhà người ấy, một phần vì nhớ, nhớ cái cảm giác được gọi và được nghe tiếng nói của người ấy. Rồi cảm giác vui đùa; một phần vì có chút việc cần nhờ, nhưng không nhờ được. Lên gặp người đó, người đó và nó nói chuyện như hai kẻ xa lạ, chẳng thèm nhìn nó, rồi chỉ nói những câu trêu đùa, biết là trêu là đùa nhưng nó không thích nghe những câu đấy. Sự thật có lẽ phũ phàng là như vậy. Nó chỉ muốn hỏi thăm, nhìn và được chăm sóc người đó nhất là khi người đó đang ốm. Nó bóp vai, massage, rồi hỏi thăm chăm sóc, tận tụy là vậy, yêu chiều là vậy nhưng có lẽ mọi chuyện hết rồi. Nó thấy xa lạ lắm. Nó vẫn còn quan tâm người đó rất nhiều nhưng....

Hôm nay nó vui lắm!

Đã lâu rồi nó không thấy vui như hôm nay, đặc biệt là chiều tối nay. Nó cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết, cảm thấy không còn mệt mỏi sau những chuỗi ngày buồn bã, bế tắc. Hôm nay, nó nhận được mail, một thằng sinh năm 80, cũng là thế hệ 8x, nó đã khuyên, chia sẻ với nó nhiều điều. Nó cảm thấy đơn thằng này khác những thằng kia là hiểu được nó, biết rõ về nó, và sẵn sàng ở bên nó không có bất cứ điều kiện gì. Nhưng hôm nay con vui hơn khi mà sao bao nhiêu ngày giờ nó và người ấy gặp nhau, cùng đi chơi cười nói vui vẻ và nó được ra đường. Nó vui lắm. Mặc dù còn thoáng buồn, khi về đến nhà, nó buồn lắm, nó lao đầu vào cờ bạc, rồi game,... Nó lại bắt đầu căng thẳng mệt mỏi, và lại u uất. Nhưng rồi nó chat với người ấy, lúc đầu vẫn chán lắm rồi lại chat với tình yêu của nó. Đã lâu lắm rồi mới thấy nó vui như tối hôm nay. Tối nay nó đã có những quyết định vớ vẩn và luôn luôn vớ vẩn nhưng mà nó đã kịp sửa sai rồi. Và bây giờ, nó tràn ngập hy vọng và hạnh phúc. Nó cười, cười sáng khoái chẳng lo nghĩ buồn phiền. Nó được nói với tình yêu của nó rằng nó buồn, nó giận, nó nhớ tình yêu của nó ra sao,.... Nó vui. Còn mấy tiếng nữa là được gặp người ấy rồi. Nó đói quá. Lâu rồi nó lại thèm ăn, nó cảm thấy có thể ăn ngon miệng với bất kỳ mòn gì, thậm chí nó uống lavie cũng thấy ngọt hơn, và quan trọng hơn tất cả là nó có người ấy bên cạnh và tình yêu của nó lại thắm đượm. Như bông hoa sa mac vừa được gặp cơn mưa. Cơn mưa hạnh phúc. Nó là hoa sa mac là sự cứng rắn, là sự mạnh liệt, là khao khát được sống, được hạnh phúc và yêu thương, cho dù chỉ có mình nó trên sa mac rộng lớn kia. Nó chỉ cần (lúc này) có cát và gió bên cạnh nó thôi. Cho dù trời có nắng gắt, không có mưa nó cũng có thể sống và tồn tại, chẳng gì làm nó chết được, ngoài nó. Nó cảm thấy hạnh phúc và quên đi những chuỗi ngày ưu phiền kia. Và sống. Hôm nay nó vui và hạnh phúc lắm!

Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2009

Nhớ.......

Gần 5h sáng rồi, nó ngồi tự nhiên nó nghe bài Boulevard và nó nhớ... Nhớ về tình yêu của nó dành cho anh. Nó nhớ anh. Khóc. Nó thấy như chưa lúc nào nó nhớ, mong gặp và yêu anh nhiều như lúc này. Bây giờ, nó chỉ muốn có anh ở bên cạnh nó mà thôi. Không có ai hết. Chỉ có anh và nó. Nó nhớ da diết cái cảm giác anh ôm chặt nó, thật chặt trong vòng tay đầy yêu thương của anh. Nó nhớ về nụ hôn say đắm của anh và nó. Cái cảm giác đó sao mà tuyệt vời đến vậy. Ước gì bây giờ có anh ở bên nó. Nó cảm thấy sao mà xa cách thế. Nó với anh ở dưới cùng một bầu trời mà sao nó không thể có anh ngay bên cạnh lúc này.Nó buồn và nhớ anh lắm. Không biết anh có biết không? Lúc này cái cảm giác nó cần anh hơn bao giờ hết, vậy mà anh đang ở đâu??? Tình yêu của em. Em chỉ mong gặp anh một lát, được ôm anh thật chặt và trao cho anh nụ hôn mãnh liệt nhất mà thôi. Anh có biết nó yêu anh nhiều nhiều nhiều đến mức nào không? Trái tim nó đang khao khát hướng về anh. Nó nghĩ về anh, nghĩ về thời gian anh ở bên nó. Sao mà vui vẻ, hạnh phúc đến thế! Mọi hình ảnh về anh bỗng dưng tràn ngập trong tâm trí nó. Nó chẳng nghĩ gì được vào lúc này. Nó chỉ mong có anh thôi. Nó muốn được cùng anh, dạo bước bên nhau. Nó muốn nấu cho anh một bữa cơm thật ngon, cùng anh ăn, cùng anh cảm nhận về bữa cơm gia đình, cùng anh chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu. Nó muốn được ngồi cùng anh xem phim, cùng anh nói chuyện. Nó nhớ về những câu chuyện cười mà anh làm nó cười thật to khi anh kể và nụ hôn của sự tán thưởng, của sự thích thú khi được dựa vào bờ vai săn chắc kia. Nó nhớ những lần nó buồn, anh ôm nó và vỗ về nó. Sự yêu thương, bao dung mà nó cần ở anh, khi nó làm sai điều gì anh chỉ nghiêm mặt nhắc nó và nói cho nó nghe thôi. Chẳng bao giờ anh cáu giận với nó cả. Vì nó là tất cả của anh, là tình yêu mà cả cuộc đời anh dành cho nó. Và nó cũng vậy. Nó yêu anh nhiều và như chưa bao giờ được yêu. Nó muốn cùng anh chăm sóc những đứa con khỏe mạnh và xinh xắn, đáng yêu - kết tinh của tình yêu anh và nó. Nó nhớ về anh, nhớ nụ cười của anh, sự thông minh, ranh ma của anh. Nó nhớ những gì tất cả thuộc về anh. Lúc này đây, nó chỉ mong có bờ vai của anh bên cạnh để nó có thể yên tâm ngủ trong vòng tay yêu thương của anh. Cái cảm giác đó sao mà hạnh phúc, mà tuyệt vời đến thế. Nó thèm khát anh. Nó yêu anh và chỉ anh mà thôi!

Ngày Lễ Tình Yêu của nó!

Hôm nay, một ngày dài của nó, nó ở nhà cả ngày, nó lao vào chơi game cả đêm lẫn ngày. Game đã làm nó bớt nghĩ đi rất nhiều. Nó không biết có nên cảm ơn không? Hôm nay, tình yêu của nó gọi điện thoại, mail, chat cho nó rất nhiều nhưng nó không nghe. Nó sợ nó nghe rồi nó sẽ khóc và buồn. Năm nay, lần đầu tiên nó không khóc khi người ta hạnh phúc, nhưng bây giờ, khi nó ngồi viết nó khóc, vì bây giờ đã bước sang ngày mới rồi. Nó chỉ muốn nói là nó yêu anh, và chỉ mình anh mà thôi, không ai khác. Hôm nay, nó nhân được sms của người ấy động viên và khuyên nó đừng buồn, đừng sầu não, vì nó hạnh phúc hơn nhiều người nhưng nó không nhận thấy rằng nó đang rất hạnh phúc. Tối nay, nó chat với riêng người ấy thôi, nó muốn nói nhiều thật nhiều, nhưng cứ mỗi lần định nói nó lại thôi. Lúc tối nó chat nó đã làm cả hai người buồn và người ấy cũng đã quá đủ mệt mỏi, căng thẳng, buồn rồi, vậy mà nó còn nhẫn tâm nói ra những câu mà trong lòng nó không bao giờ muốn nói. Vậy tại sao? Tại sao nó luôn làm ngược lại những điều trái tim nó mách bảo. Nó nói rồi nó cũng đau đớn, vậy sao vẫn nói. Nó ghét bản thân nó. Nó chỉ mong người ấy hiểu và tha thứ cho nó thôi. Nó ngàn lần, ngàn vạn lần xin lỗi người ấy. Vậy là, đã kết thúc một ngày Valentine buồn với riêng nó! Nhưng nó muốn tất cả mọi người xung quanh nó được hạnh phúc và sống trong tình yêu và sự bình an!

Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2009

Nó tặng tình yêu của nó !

My Valentine
http://www.loidich.com/index.php?act=detail&do=loidich&id=2021

If there were no words
No way to speak
I would still hear you

If there were no tears
No way to feel inside
I'd still feel for you

And even if the sun refused to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
You're all I need
My love, my valentine

All of my life
have been waiting for
All you give to me
You've opened my eyes
And showed me how to love unselfishly

I've dreamed of this a thousand times before
In my dreams
I couldn't love you more
I will give you my heart
Until the end of time
You're all i need
My love, my valentine

And even if the sun refused to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
Cuz all I needIs you, my valentine
You're all I need
My love, my valentine

Valentine!

Hôm nay là Valentine, lại thêm một năm nữa nó chỉ có một mình trong ngày Lễ Tình Yêu. Nó cũng chẳng sao cả! Nó quen rồi! Nhưng mà nó vẫn thấy chút gì đó cô đơn, bâng khuâng. Hôm nay, nó sẽ viết về tình yêu của nó, về anh yêu của nó. Dành tặng cho anh yêu.
"7 năm rồi, tình yêu của em ạ! Tình yêu của em dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào. Em yêu anh và chỉ mình anh thôi. Tình yêu của chúng ta cũng có những ngày tháng hạnh phúc và tươi đẹp nhưng cũng như bao người khác, tình yêu của chúng ta cũng gặp rất nhiều sóng gió. Có những lúc em tưởng rằng cuộc tình này đã kết thúc. Nhưng điều đó là hoang tưởng vì em và cả anh đều còn nghĩ về nhau, hướng về nhau và chỉ muốn là của nhau mà thôi. Em trân trọng điều đó lắm. Những cũng chính em, đã làm anh đâu khổ khi tìm cách chạy trốn tình yêu của anh. Em xin lỗi. Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên em và anh gặp nhau, thật sự đó là cái duyên và đầy bất ngờ. Em không thể tin nổi, anh và em nảy sinh tình yêu với nhau. Mọi chuyện đến thật nhẹ nhàng phải không anh? Em không còn nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng ta ở đâu nữa rồi, nhưng anh đã nhớ và nhắc cho em. Em chỉ nhớ về những tháng ngày em và anh mong gặp nhau, những tháng ngày chúng ta vui cười bên nhau. Có lần anh cõng em đi dưới mưa, rồi mình tắm mưa,.... thật nhiều kỉ niệm. Rồi cả những lần em khóc, anh ôm em thặt chặt và hôn lên những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của em và anh nói chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, anh sẽ bảo vệ cho em để em không bao giờ còn phải khóc nữa. Tất cả, những gì thuộc về anh và em, em vẫn nhớ và mỗi lần nhớ đến em đều hạnh phúc và mỉm cười. Em chẳng biết phải nói thế nào cho anh biết về tình yêu em dành cho anh, cảm giác muốn được làm vợ, làm mẹ của con chúng ta, kết tinh của tình yêu của em và anh. Em muốn viết cho anh nhiều lắm nhưng em chẳng viết nổi nữa. Nhưng em muốn anh biết "EM YÊU ANH"."
Nó ngồi viết cho tình yêu của nó mà sao cũng chẳng viết nổi. Đầu óc, con tim của nó cứ mệt mỏi, suy nghĩ lung tung và chẳng thể nào viết nổi. Nó mệt. Nó buồn. Nó cô đơn vì không có tình yêu của nó ở bên cạnh. Nó nhớ tình yêu của nó. Nó mong gặp người ấy, để vui đùa với người ấy. Nó không còn nhớ là mấy hôm không gặp người ấy rồi, hình như 2 hôm nhưng sao mà nó cảm thấy rất dài, tưởng như lâu lắm. Người ấy nhắn tin cho nó, nó muốn gửi lại lắm hoặc nhắn tin cho người ấy nhưng nó viết rồi và không dám gửi. Nó sợ lại làm phiền người ấy. Cả ngày nó đều nghĩ về người ấy, về tình yêu của nó, về người đó và những chuyện vui buồn. Nó thấy cô đơn lắm! Nó chỉ muốn khóc thôi. Đêm nay, lại thêm một đêm nữa, một mình nó ngồi trong bóng tối, nghĩ, khóc, và viết,... Nó đau đớn, quằn quại. Nó muốn gạt tất cả mọi thứ làm nó suy nghĩ dằn vặt, đau khổ ra khỏi bộ óc và trái tim đang ngày một chết đi. Nó....... muốn chỉ một lần thôi, một lần thôi, không hơn, nó được hạnh phúc trọn vẹn, nhưng điều này chỉ là ước mơ, là hy vọng thôi. Có lẽ, bây giờ nó chết đi, xa rời khỏi thế giới này, có lẽ nó sẽ hết khổ. Chết là hết!

Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2009

Thứ sáu ngày 13 tháng 02 năm 2009

Hôm nay, theo như nó hiểu, nó biết, nó chứng kiến, nó là người trong cuộc. Nó thấy ngày này...... Nhưng mai người ấy có việc quan trọng, nó mong mọi chuyện xui xẻo, không may đổ lên đầu nó, để người đó thành công, được vui. Nó chẳng biết làm gì cho người ấy vui. Tất cả, chỉ có thể là nó thay đổi nó, làm nó tốt hơn lên, người ấy sẽ đỡ phiền lòng về nó mà thôi. Nó sẽ cố gắng. Nó muốn cố gắng. Nó muốn thay đổi nhưng làm thế nào? Khó quá! Đầu tiên, cố gắng không buồn chán từng giây, từng phút, từng ngày,... rồi sức khỏe, rồi đi làm, rồi... Chẳng biết khi nào nó mới có thể làm người ấy vui, một niềm vui nhỏ vì nó. Nó xin lỗi người ấy hàng ngàn hàng vạn lần. Bây giờ, nó mới biết là làm khổ người ấy, liệu có muộn quá không?

Lại thêm một đêm dài!

Sắp hết đêm rồi, nó không ngủ được. Mai bắt đầu ngày mới rồi nhưng mà nó chẳng có gì để làm cả! Nó sợ cứ tái diễn hết ngày này qua ngày khác. Nó sợ nó ngu đi. Học hành chẳng đâu vào đâu. Bằng cấp không có. Nó chẳng biết nên học tiếp hay đi làm. Mà làm gì? Làm những công việc chỉ đủ tiền đổ xăng thôi à? Nó không chịu! Nhưng nếu không làm, nó sẽ ngu người đi. Lao động là vinh quang mà nhưng công việc bây giờ tìm khó lắm, nhất là với sở thích và trình độ của nó. Mà cũng đúng thôi, nếu nó làm chủ nó cũng không cho những người như nó cơ hội đâu. Vì sợ làm hỏng việc. Nó phải làm gì bây giờ, cafe mãi được không? Hay ở nhà ăn bám mẹ nó. Hay lấy chồng. Trời! Đây cũng là cả vấn đề lớn đấy. Lấy ai? Ai lấy? Rồi lấy chồng có hết khổ hay lại thay vào đó là những cái khổ khác, hay là,... Trong đầu nó cứ luẩn quẩn những suy nghĩ mà chẳng bao giờ thấy lối thoát. Mệt mỏi thật sự. .........

Thứ Năm, 12 tháng 2, 2009

Xin lỗi.....

Nó cố gắng làm theo những gì sách vở, nhưng thật sự không đơn giản chút nào cả! Nó không giống sách vở. Nó muốn cố lắm. Nhưng trước mắt nó là một cái đích xa thăm thẳm. Nó ở trong bóng tối không lối thoát, không tìm được ánh sáng. Những người xung quanh nó dần dần rời xa nó. Có thể vì nó muốn hay nó dối lòng mình, nhưng nó nghĩ làm thế là tốt, là có lợi cho người thân xung quanh nó. Nó quyết định như vậy nó đau lòng lắm. Nó cũng đã nghĩ người ấy cũng buồn nhưng bây giờ nó nói ra quyết định của mình với người ấy rồi nên nó không dám rút lại nữa. Bát nước đổ đi không thể lấy lại đầy như trước nữa. Nhưng, nó cũng đã từng nghĩ, đánh người chạy đi ai đánh kẻ chạy lại, nhưng, với tính cách của nó, liệu nó sẽ như thế nào? Rồi nó lại nghĩ, nếu như nó tiếp tục, tức là coi nhu không có chuyện gì thì mọi việc như thế nào? Nó chẳng dám nghĩ đến nữa vì trong đầu nó bây giờ chỉ là những điều tăm tối. Nó xin lỗi.......... Nó đau cả thể xác và tâm hồn. Nó đau lắm. Nhưng bây giờ sẽ chẳng còn ai nghe nó nói nữa............. Nó xin lỗi..........

cười một tý

Các nhân vật đáng sợ nhất đối với phụ nữ:
(1) Bác sĩ, vì ông ta nói: - "Hãy cỡi quần áo ra !"
(2) Nha sĩ, vì ông ta nói: - "Hãy mở to ra !"
(3) Người giao hàng, vì hắn nói: - "Tôi đặt nó phía trước hay phía sau ?"
(4) Nhà trang trí, vì hắn nói: - "Một khi vào trong, bà sẽ khoái mê tơi !"
(5) Chuyên gia thị trường chứng khoán, vì hắn nói: - "Sẽ leo lên, trồi sụt và hạ xuống dần dần !"
(6) Chuyên gia ngân hàng, vì hắn nói: - "Nếu rút ra quá sớm, sẽ mất hết lợi ích"
(7) Nhân viên kỹ thuật sở điên thoại, vì hắn nói: - "Bà muốn trên bàn hay dựa vách tường ?...

Bình Đẳng Ơi, Chào Mi

Bình đẳng nhau tất cả mọi thứ
Anh đồng ý hai chân, hai tay
Khi giơ lên thì anh té ngửa
Xin em đừng xây xẩm mặt mày
Nghĩa là anh giống cóc, giống xoài
Và ngọt lịm như chè thập cẩm
Còn em thì chuyển hệ đắng cay
Sáng xỉn, chiều say, trưa đờ đẫn
Nghĩa là anh ... vào ra ngơ ngẩn
Mở trang lưu bút, chép thơ tình
Còn em thì vi vu xế nổ
Áo bụi quần dơ, tóc tủa đinh
Nghĩa là dẹp ngày "Valentine"
Anh thèm hoa, còn em vặt lá
Vui vui thì đàm đạo văn minh
Bình đẳng " ba " và bình đẳng " má "
Nghĩa là từ nay anh nội trợ
Còn em ngồi nhậu ở vỉa hè
Lạy trời cho em đừng trúng gió
Bằng không anh mắc nghẹn cơm khê
Bình đẳng nhau tất cả mọi thứ
Nhưng anh cao, em thấp, ý trời ...
Em có muốn chồm lên giận dữ
Anh cúi đầu hôn nhẹ nhàng thôi ....

LÀ ĐÀN ÔNG

Là đàn ông tức là mê rửa chén
Mơ lau nhà và háo hức lau xe
Làm đàn ông là tựa cửa đợi vợ về
Nhanh nhảu chạy ra đỡ làn, đỡ nón
Dịu dàng ngồi xuống bằng cánh tay năm ngón
Hỏi nàng xem có uống nước cam không?
Rồi bưng lên trên khay nhỏ màu hồng
Nước giải khát, khăn lau tay, xí muội
Rồi trong khi nàng chân co chân duỗi
Vừa nhấp môi, vừa đọc báo thời trang
Ta tung tăng vào bếp mở làn
Lấy các thứ bày ra bàn chuẩn bị
Nước tương này xếp vào ngăn gia vị
Hành tím này xếp vào giỏ đồ khô
Đậu hủ đây thì thả vào tô
Còn rau sống bỏ vào thau rửa sạch
Cá chép tươi còn đang phành phạch
Đánh vẩy rồi ta lấy thớt ra
Tay cắt vây, mồm lại hát ca
Làm việc nhà, đó là hạnh phúc
Bắc nồi lên tiện nay ta múc
Nước từ trong máy lọc lưng lưng
Bỏ cà chua, bỏ hành lá tưng bừng
Ta sẽ nấu một nồi canh lịch sử
Trong khi đó vợ ta đang mặc thử
Chiếc áo mới mua về, coi có đẹp chưa
Ta vừa khen, vừa nạo cùi dừa
Để rắc sẵn lên chén chè trôi nước
Ăn cơm xong cho nàng dùng mát ruột
Và kèm thêm lát dưa hấu đẹp da
Nồi canh sôi trong tiếng reo òa
Ta thả cá, rồi làm luôn món mặn
Mở tủ lạnh ra, nhớ lời vợ dặn
Rằng hôm nay nàng muốn ăn cua
Rang với me, thêm dăn quả trứng rùa
Ta nhanh nhảu cho vào trong nồi hấp
Nhớ khi rang phải vặn cho lửa thấp
Cua mới ngon và mới vàng đều
Đang say sưa thì nghe tiếng nàng kêu
“Nước tắm của em, anh yêu ơi, đâu nhỉ?” Vớ chai dầu thơm trên tràng kỷ
Ta vội vàng chuẩn bị khăn bông
Dầu gội đầu, kèm theo cái lược hồng
Mời nàng vào, không quên mở nhạc Nàng bước vô, không hề kinh ngạc
Vì chuyện này đã quá thân quen
Ta nhanh tay mở khóa vòi sen
Rồi sung sướng chay ngay ra bếp
Và vui mừng nhanh chóng xếp mâm
Còn không quên mở lọ khế dầm
Cùng pha sẵn ly trà sâm thơm phức
Nàng bước ra, khăn bông quấn ngực
Như thiên thần sáng rực vẻ thanh cao
Kéo ghế nhanh, nàng yểu điệu ngồi vào
Khen ta là chồng ngoan, chồng tốt
Ta ngây ngất không thốt được lời nào
Ta gắp cho nàng thêm món đồ xào
Ngắm nàng ăn, lòng dạt dào cảm mến
Chính giữa bàn hai ngọn nến lung linh
Tỏa hào quang xuống góc nhà xinh
Hai tâm hồn trắng tinh hòa nhịp
Ta nhai vội để còn nhanh kịp
Vào trải giường và mở tivi
Chờ nàng ăn xong, ta gọi thầm thì
Mời nàng vô đúng kỳ phim nhiều tập
Nàng thong thả chiêu ly trà chống mập
Trước khi xem trai Hàn Quốc ung thư
Dưới chân nàng con mèo nhỏ gừ gừ
Còn xa xa ta hăng say rửa chén
Vừa rửa kỹ ta vừa nhìn lén
Thấy nàng đang khép mắt mơ màng
Với lấy chăn hoa ta đắp nhẹ nhàng
Bàn tay ta dịu dàng khe khẽ
Rắc vào chăn một chút dầu thơm
Đặt cạnh nàng gấu bông nhỏ bờm xờm
Vặn bé ngọn đèn rồi ta lui bước
Ta kiểm soát cửa sau, cửa trước
Dắt xe vô và cho chú mèo ăn
Đậy kỹ thức ăn để tránh thằn lằn
Kiểm soát lọ đường, đề phòng bọn kiến
Rồi vươn vai ta hùng dũng tiến
Vô phòng nàng, kéo nhẹ tấm rèm ra
Cho ánh trăng xanh biếc ngọc ngà
Phủ lên bóng nàng đang ngon giấc
Ta dịu dàng ngồi nhẹ như ngọn bấc
Nói thì thầm ba tiếng “vợ yêu ơi”
Nàng vừa yêu vừa đẹp nhất trên đời
Ta thiếp đi nơi chân giường mát dịu

Kệ nó mẹ nó!

Nó vừa có một quyết định. Không biết nên nói vui hay buồn, đúng hay sai. Chỉ có điều nó buồn. Nhiều lúc nó tự hỏi bản thân rằng: "Nó đã làm gì sai, nói gì sai, nghĩ gì sai,... để rồi luôn bị người khác hiểu lầm!". Buồn cười thật. Kệ thôi, miễn là nó không thấy thế, kiểu như AQ. Hôm nay nó buồn, hững hờ với cả người nó yêu thương. Nhưng từ bây giờ nó sẽ còn buồn hơn khi phải sống trong sự cố gắng như vậy. Kệ thôi, nó tự quyết định, tự chấp nhận và đặt ra thử thách mà. Chẳng biết được mấy giây. Khà khà,.... Ngày trước nó không bao giờ giận dỗi ai cả hay khi có mẫu thuẫn giữa các mối quan hệ, cho dù ai đúng ai sai, nó không quan tâm. Nó chỉ quan tâm đến hiểu nhau thôi và nó sẽ là người xin lỗi. Chỉ người ta bỏ rơi nó chứ nó không bao giờ làm điều đó, thậm chí còn níu kéo lại, nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Nhưng hôm nay, chính nó lại là người từ bỏ. Lạ không? Nó buồn lắm và nó lại khóc. Dạo này nó không ngủ sớm. Nó chỉ ngồi trong bóng tối, im lặng, không một chút động đậy, chỉ có tiếng thở và những giọt nước mắt, đôi khi là tiếng nấc nghẹn ngào mà thôi. Nó mong trời sáng. Nó mong cuộc sống lại ồn ào bận rộn, để nó quên đi mọi chuyện. Nhưng rồi, chính vì mong muốn đó mà nó thấy mình càng ngày càng tệ hại hơn. Một vòng luẩn quẩn không lối thoát, không ánh sáng. Kệ nó thôi, chẳng ai giúp được hết khi mà nó không tự hiểu được, không tự tìm lối thoát cho mình. Nó tự đi vào thì nó phải tự đi ra, thậm chí tự bò ra. Chẳng ai giúp được nó hết. Ngu thì chết chứ bệnh tật gì đâu. Nó không ăn uống, hạnh hạ, đày đọa bản thân thì cũng kệ nó. Kệ mẹ nó, việc gì phải lo cho nó. Coi nó chết rồi như gia đình nó vậy thôi...
Có những lúc nó muốn ốm thật nặng, muốn bị tai nạn thậm chí muốn chết để mong người ta đến bên nó. Đúng là điên. Kệ nó thôi. Khà khà... Xem nó có điên mãi được hay không..........!!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Tư, 11 tháng 2, 2009

Hãy là chính mình!

Người ấy của nó, tối nay đi chơi với bạn, nhắn tin cho nó là không mang theo điện thoại. Nó... Bảo nó không buồn cũng không được nhưng nó đưa điện thoại, đưa sim cho người ấy đâu phải chỉ là để người ấy liên lạc riêng với nó. Lúc đầu, nó chỉ nghĩ cho mượn điện thoại thôi, rồi nó mua sim, thấy hay hay, dễ nhớ nên nó tặng người ấy thôi. Nó không muốn người đó tốn tiền. Nhưng quãng thời gian vừa qua, người ấy ở bên cạnh nó, giúp đỡ nó, bao bọc nó,... Nó vui lắm. Nó bắt đầu hình thành thói quen gặp gỡ, nhắn tin, điện thoại, chat,...với người ấy hàng ngày. Đã từ lâu nó nghĩ sẽ liên lạc ít hơn nhưng nó chưa làm được mặc dù nó cũng đã cố gắng rất nhiều. Cũng như một người bạn của nó nói rằng: nhiều khi chỉ là những thói quen thường nhật hàng ngày, hay do nó ít bạn thực sự quá thôi. Với một ai đó, điều đấy đúng, nhưng với nó, riêng nó điều đó không phải. Nó yêu quý người ấy thực sự. Một tình cảm chân thành và tự nhiên.
Ngày trước, hồi nó đi học, nó chỉ biết đến trường, ngồi học, ra chơi, đứng hành lang, hoặc nói chuyện với vài người; sau khi hết giờ học, nó bỏ lại tất cả phía sau lưng. Nhưng, vào một lần nó ốm, nó thất vọng, chán chường, không có người thân bên cạnh, chỉ có người đó và người ấy. Mặc dù, ngày đó, người ấy chỉ hỏi thăm nó vài câu mà thôi, nhưng nó hạnh phúc và tủi thân thực sự. Nó không hiểu tại sao, nó là người thế nào mà được người ngoài yêu quý còn với gia đình người thân của nó thì nó bị hắt hủi, như một con bệnh. Lúc đấy, nó bắt đầu để ý, quan tâm và dần dần dành tình cảm cho người ấy. ...... Và bây giờ, sau 3 năm, nó và người ấy thành những gì đó rất thân thiết. Nó hiểu và biết một điều rằng, nếu người đó buồn, hạnh phúc, nó cũng sẽ buồn và hạnh phúc theo. Người ấy cũng vậy, yêu thương, đùm bọc, che chở, dạy dỗ nó. (Nó cảm nhận như vậy đấy)
Còn bây giờ, nó đang cảm thấy nó là con số 0. Một con số 0 tròn trĩnh. Nó đang muốn đứng vững bằng đôi chân của mình. Nó sợ sống lệ thuộc vào tình cảm của người khác. Người ấy dạy nó thế đấy. Nhưng bây giờ, nó băn khoăn lắm. Nó phải làm sao. Nó không thể tỏ ra lạnh lùng với những người nó yêu quý. Nếu làm thế nó rất đau nhưng không làm như thế thì nó làm phiền cuộc sống của người ấy quá! Làm sao bây giờ?
Nó không biết nên viết tiếp như thế nào? Đầu óc nó lủng củng.........

Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P8)

BỚT LO VỀ TÀI CHÁNH
1. Ghi những chi tiêu ra giấy.
2. Lập ngân sách thiệt đúng với nhu cầu của ta. (như quân áo cắt may vừa khít người)
3. Tiêu tiền một cách khôn khéo.
4. Đừng để chứn nhức đầu tăng theo lợi tức.
5. Nếu phải đi vây thì ráng có cái gì để bảo đảm món nợ.
6. Bảo hiểm về bệnh tật, hỏa hoạn, và mọi tai họa bất thường khác.
7. Đừng cho vợ/chồng con, gia đình, người thân,lãnh hết một lần số tiền bảo hiểm nhân mạng của bạn.
8. Dạy cho con biết giá trị đồng tiền.
9. Nếu cần, nên làm thêm việc để kiếm tiền thêm.
10. Đừng bao giờ đánh bạc hết.
11. Nếu không làm sao cho tài chánh khá hơn được thì cũng vui vẻ, đừng đày đọa tấm thân mà uất ức vì một tình cảnh không sao thay đổi được.

Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P7)

LỰA NGHỀ ĐỂ THÀNH CÔNG VÀ MÃN NGUYỆN
1. Xác định sở thích, năng lực, khả năng làm việc của mình.
2. Có những quyết định đúng lúc, kịp thời.
3. Bỏ ý nghĩ sai lầm rằng chỉ có thể độc lập một nghệ hợp với bạn thôi.

Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P6)

NẾU BẠN KHÔNG NGỦ ĐƯỢC
Quy tắc thứ nhất: "Phải nghỉ trước khi mệt"
Quy tắc thứ hai: "Tập xả hơi ngay trong khi làm việc".
Quy tắc thứ ba: "Nếu bạn là một người nội trợ thì tập cách nghỉ ngơi ở nhà để giữ gìn sức khỏe, vẻ trẻ đẹp."
Quy tắc thứ tư: Tập 4 thói quen sau này trong khi làm việc
1.Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại những văn kiên liên quan tới công việc đương làm thôi.
2. Việc nào quan trọng thì làm trước.
3. Khi gặp một vấn đề, nếu thu nhặt được đủ sự kiện để rồi quyết định rồi thì phải giải quyết ngay đi.
4. Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thời giờ chỉ huy và kiểm soát.
Quy tắc thứ năm: Hăng hái làm việc thì sẽ không thấy lo lăng mệt nhọc nữa.
Quy tắc thứ sau: Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ.

Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P5)

CHIẾN THẮNG ƯU TƯ
Mỗi khi bạn bị chỉ trích một cách bất công, bạn nên nhớ tới điều này: "Hãy cố gắng làm hết sức mình. Sau lấy mũ nủ che tai mà đi theo con đường đã vạch sẵn, mặc những lời thị phi của người đời".

Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P4)

LUYỆN TINH THẦN ĐỂ ĐƯỢC THẢNH THƠI, SUNG SƯỚNG
Nếu bạn muốn thư thái tinh thần, muốn có hạnh phúc, bạn hãy thử áp dụng nguyên tắc này: "Số mệnh chỉ cho bạn một trái còm, bạn hãy tìm cách làm thành một ly nước giải khát".

Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P3)

GIẾT CHẾT ƯU PHIỀN ĐI ĐỪNG ĐỂ NÓ GIẾT TA!
1. Điều mà ta đang lo lắng có giá trị gì đối với ta?
2. Tới lúc nào phải "stop" ưu phiền lại và quên hết đi.
3. Ta sẽ trả "cái còi" đó tới đúng giá nào thì thôi? Ta đã hớ chưa?

Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P2)

PHÂN TÍCH RẮC RỐI
(Lấy giấy bút ra nha!)
1. Tôi lo lắng điều gì?
2. Làm sao để giải quyết bây giờ?
3. Vậy, tôi sẽ phải hành động như thế nào?
4. Khi nào tôi bắt đầu hành động?

Quẳng gánh lo đi mà vui sống! (P1)

CÁCH DIỆT LO:
Quy tắc thứ nhất:
Nếu bạn muốn hết lo thì : "Ngày nào sống ngày nấy, cách biệt với trước và ngày sau. Đừng lo trước về tương lai. Cứ nghĩ tới những việc hôm nay thôi".
Quy tắc thứ hai:
Nếu con quỷ ưu phiền tấn công bạn, dồn bạn vào một xó thì xin bạn cứa đọc câu thần chú sau:
1. Bạn tự hỏi: "Nếu ta không giải quyết được vấn đề đó thì cái gì tai hại nhất có thể xảy tới cho ta được?"
2. Rồi bạn tự nhận trước tai hai ấy đi. (nếu cần)
3. Sau cùng bạn bình tĩnh xem có cách nào cải thiện tình thế được không? Cái tình thế mà bạn đã chịu nhận trước đó rồi.
Quy tắc thứ ba:
Bạn nên nhớ rằng ưu phiên tàn phá sức khỏe của bạn "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm!"

Đừng bắt em nói dối!

Những ngày mới quen nhau
Có bao điều muốn nói
Nhưng em xin anh, đừng
Đặt ra nhiều câu hỏi.

Lặng im thì như thiếu,
Nói ra lại hóa thừa
Tình yêu không trú ẩn
Trong những lời đong đưa.

Bao nhiêu lơi vàng đá
Muốn chia sẻ cùng anh
Nhung chỉ e quá sớm
Nếu tình yêu không thành

Hãy để cho trái tín
Ở ngay giữa vòm cây
Và vầng trăng non khuyết
Tự làm nên tròn đầy

Đừng bắt em nói dối
Ngay cả với chính mình
Vì những lời thề thốt
Đâu trói được tim anh.

..........

1- Bữa cơm nhà mình bây giờ chỉ còn hai người!
Im lặng!
Và con biết tất cả mất một điều gì lớn lắm!
Bặm môi nuốt miếng cơm đắng ngắt.
Mẹ thở dài,...
Chục năm trời tần tảo nắng mưa.
Cha bỏ dở đời mình bên cuộc đời ẩn nấp.
Quên tất cả, cha có thấy vị mặn của nước mắt không cha?
Bữa cơm thiếu một phần hạnh phúc.
Chẳng còn như xưa, nơi tiếng cười rộn vang đầm ấm. Chỉ còn trong tưởng tượng, cha cười, cặp mắt nheo nheo.
Và con thường giấu làn mi hoe đỏ, mỗi khi nhớ đến cha.
Bao khổ đau muộn phiền lặng lẽ.
Nước mắt nhớ tim mình chảy ngược.
Con hồn nhiên lớn lên.
Như những bông hoa nỏ muộn trong vườn hoa yêu thương.
Trên bầu trời bao la.
Triệu triệu vì sao lấp lánh.
Và còn biết, nơi đó có ánh mắt cha đang dõi bước theo con hạnh phúc mỉm cười.
2- Và con gọi đó là bài thơ thứ nhất,
Có câu ca ngọt điệu ru hời.
Có dáng mẹ bên cuộc đời lặng lẽ,
Giữa chợ đời rao bán giọt mồ hôi.
Con ngồi viết bài thơ thứ nhất,
Cho cha, con người lặn lội sớm hôm.
Người con yêu và yêu con nhất,
Con lớn lên từ giữa tình thương.
Bài thơ có niềm vui thương nhớ,
Của tình mẹ cha con có trong đời.
Bụi thời gian thấm dần tóc mẹ,
Đi suốt cuộc đời nhuốm một nỗi đắng cay.
...
Và mãi đó là bài thơ thứ nhất,
Từ giã vô tư tập bước vào đời.
Sau này dẫu có bài thơ khác,
Bài thơ đầu đi suốt cuộc đời con.
3- Bố ạ, con sẽ không buồn nữa,
Khi chiều qua những chiếc bóng đổ vàng.
Bố không còn,...
Mẹ ơi! Thôi đừng khóc!
Nước mắt chẳng làm ướt nổi nhân gian,
Bố ạ, sáng ngày mưa đã tạnh.
Con không khóc đâu,
Thật đấy, chỉ rất buồn.
Bố ạ, con vẫn còn mong bố,
Nghe tiếng cười và quen mùi thuốc lá,...
Những buổi chiều con và mẹ ngóng đợi,
Bố đã xa cùng thơ ấu của con,..
4- Con không dắt tuổi thơ về được nữa,
Phố khép lại chiều quá khứ rồi ư?
Tiếng cười bỏ quên nơi dòng cũ,
Soi bóng người thoắt nhớ, thoắt quên!
Phố rộng dài như nỗi nhớ,...
Nhớ một thời con mải bước chân quên.
Nhờ mẹ âm thầm tưới những yêu thương,
Tuổi thơ dần khuất cuối nẻo đường,
Bởi những rong ruổi lo toan và ước mơ xa lắc.
Sau bao nhiêu hư ảo để giật mình mới biết,
Hạnh phúc đâu phải những ánh hoàng quang.
Cha đã qua một thời tưởng nhớ,
Thương mẹ nhiều bạc tóc những ưu tư.
Chiều về muộn còn tựa tường đứng đợi,
Mong mẹ về một nỗi bình yên.
Con ước cuộc sống là ao đời phẳng lặng,
Cho mẹ con ta lặng lẽ mái chèo.
Cho nước mắt thôi rơi trên mắt mẹ,
Bưng bát cơm con thấu hết nhọc nhằn.
Con gọi tuổi thơ về từ những dư âm,
Thấp thoáng cánh buồm ước mơ ngày cũ.
Và tìm đến bên dòng niềm tin ấp ủ,
Xanh nhưng điều sâu thẳm trong tim.
5- Cha ơi!
Vượt đường xa con đến thăm mộ cha.
Nghĩa trang .... đồi hoang trắng xóa,
San sát mộ bia trải ra như phố,
Ngôi thấp ngôi cao, có tên có số,
Cũng nổi chìm bao kiếp giàu nghèo.
Con có gặp được cha đâu,
Ba tấc đất mà ngàn trùng cách biệt.
Mượn khói hương con thì thậm nguyện ước.
Nơi thẳm sâu, cha có nghe không?
Con đã ngậm nước mắt suốt quãng đời qua.
Đời con thiếu cha như cánh chim lạc tổ,
Bay ngả nào cũng gặp mây che.
Đứa con gái tội nghiệp của cha.
Đứa con bướng bỉnh, luôn mơ hái được những vì sao xa lắc.
Con trượt ngã trên con đường đầy sỏi,
Ai đã rải ra cản lối con đi.
Những viên sỏi vo tròn giả dối,
Vậy mà chũng làm con có lúc nhừ xương.
Nhưng cha ơi, tất cả chẳng có gì trầm trọng,
Có đáng gì đâu những thua thiệt đời con.
Có thấm vào đâu những nối buồn cha gánh,
Khi cha rụng xuống, lá xanh...
Con từng níu thinh không, ngờ như hành tinh lệch.
Con chảy mình vào năm tháng lặng trôi,
Mặc mùa đông bao lần trút lá.
Mặc đồng làng mấy lần trơ cuống rạ,
Lúa cắt đi rồi mặc gốc đứng lẻ loi,
Mẹ nuôi con khôn lớn lên người,
Như lúa chín con lại rời xa mẹ.
Mẹ như gốc ra kia lặng lẽ,
Gom hết thời xuân sắc sống cho con.
Mỗi một ngày qua mẹ bạc tóc da mòn,
Lại thêm nhiều nếp nhăn trên chán.
Con thì vẫn mải mê bận rộn,
Sống hết mình cho những thứ không đâu.
Chợt một lần ngoảnh lại phía sau,
Nơi có mẹ suốt cuộc đời ngóng đợi,
Bao tháng ngày sống bằng nông nổi,
Nhưng thương yêu con trót bỏ quên rồi
..........

Con tim và lý trí!!!!!

Con tim và lý trí. Hai sự lựa chọn này, cái nào đúng, cái nào sai, cái nào nên, cái nào không? Nó đang đứng ở giữa ngã 3 đường, à không ngã 5 ... Đầu óc nó đang suy nghĩ, phân vân nhiều chuyện lắm. Nó đang không biết nên lựa chọn thế nào nữa. Nếu nó nghe theo con tim, nó cảm thấy đánh mất đi cái gì trong đó, nhưng, nếu nó làm theo lý trí, con tim nó lại rỉ máu, lại đau và rồi nó lại khóc. Cuộc đời này, sao luôn đặt ra những sự lựa chọn thiệt hơn để rồi lại phải suy nghĩ, tính toán xem nên thế nào hoặc có nhưng làm rồi nó lại ngồi một mình ngẫm lại. LIỆU NHƯ THẾ CÓ ĐÚNG?! Vậy chuẩn mực đúng, sai ở đây là gì?! Nó không biết, nó thấy mơ hồ. Đúng cũng sai mà sai cũng đúng. Buồn cười thật. Làm sao bây giờ. Còn vài tiếng nữa là sáng. Nó lại mất ngủ. Mà nó ngồi cứ nghĩ quẩn quanh trong một cái xó tăm tối không lối thoát. Nhiều lúc nó tự hỏi mình sao nó lại tự làm nó khổ thế? Có lúc nó đã có sự lựa chọn nhưng chỉ cần một câu nói của một người, thế là nó lại lung lay. Rồi nó tự hỏi, người đó là ai, là gì, có đáng để nó nghe theo không? Dạo này nó không còn là nó nữa. Nó đánh mất bản thân nó từ lâu rồi. Nó sống như cây tầm gửi. Nó tự hỏi: "Điều nó cần làm bây giờ là gì?". Nó nghĩ được nhưng nó không biết bắt đầu từ đâu. Nó đứng lên, nhưng chưa dám bước, nó cứ đứng như thế mãi trong cái xó tăm tối đây. Trùng chân mỏi gối nó lại ngồi xuống,...và cuộc đời nó cứ ngày này qua ngày khác, cứ thế tiếp diễn. Những người yêu thương nó cũng sắp kiệt sức để giúp nó đứng dậy rồi, sắp mỏi tay để đưa tay ra đỡ lấy nó bước lại những bước đường đầu tiên đầy sỏi đá. Giờ đây, nó ngồi một mình, chỉ còn mình nó thôi. Nó thấy cô đơn. Nó không viết nổi nữa, không nói ra được. Cứ thế nó u uất. Nó mệt mỏi,...............
Nhưng nó chỉ muốn nói là .............

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

Buồn

Nó vừa đi về. Hình như hôm nay trời rét hơn hôm qua. Nó đi giữa những dòng người trên phố mà sao nó cảm thấy như chỉ có mình nó thôi. Nó đang tự hỏi trời rét hay trong tim nó đang quằn quại vì đau. Cái nào tê tái, buốt hơn. Nó cảm thấy nặng trĩu, tuyệt vọng. Những gì mà nó thấy phải chịu đựng vào lúc này, thật quá khủng khiếp với nó. Nó đang ở đám ma. Người đó nhắn tin nhờ nó sửa hộ đt như chẳng có gì xảy ra cả. Bạn nó bảo: "Khi nào cần thì gọi?" Nó nghe thế mà buồn, nó vẫn sẵn sàng giup người đó, nhưng không còn cảm giác vui vẻ, háo hức khi đọc tin nhắn, nghe đt của người đó nữa. Bây giờ, nó chỉ buồn và tuyệt vọng hơn, nghĩ làm sao để có thể bình thường hóa mọi việc, để mọi thứ trở về trạng thái ban đầu. Nó không còn là nó nữa. Nó vẫn sống, vẫn tồn tại nhưng con người trong nó đã chết mất rồi. Còn đâu những nụ cười sảng khoái, còn đâu những ý nghĩ tinh nghịch, còn đâu những ánh mắt, nu cười vui vẻ rạng ngời. Nó bây giờ không thể cười. Nó chỉ mong bình thường, không tỏ thái độ gì ra với mọi người. Thế thôi..........
Hôm nay trên đường đi, nó muốn gọi cho người ấy, muốn buôn vài ba câu nhưng cầm đt lên, bấm số rồi nó lại thôi, vì nó muốn cho người ấy hiểu rằng nó ngoan, nó không còn buồn nữa, nó .... Vì nó muốn người ấy đừng lo lắng cho nó như vậy nữa. Nó chỉ muốn người ấy nhớ đến nó, thương nó, vui vẻ với nó, nó không muốn, không dám, không lỡ làm người ấy, người đó, những người xung quanh nó đau khổ. Mọi lần nó làm một điều gì sai trái nó buồn lắm, nhưng không hiểu sao có những lúc nó vẫn làm, nó điên loạn. Nhưng rồi chỉ có nó mởi hiểu, chỉ có nó tự trừng phạt bản thân. ..............
Nó không muốn viết nữa................

Khó ngủ....!

Nó mệt và buồn ngủ lắm nhưng sao nó không ngủ được. Làm sao cho nó ngủ được đây?

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2009

Bỗng dưng muốn khóc

Bây giờ có lẽ không còn là "Bỗng dưng muốn khóc" nữa mà là không ngừng khóc được. Cứ tưởng rằng khóc được một lúc rồi sẽ thôi, nhưng càng khóc lại càng buồn và càng muốn khóc. Khóc về những hạnh phúc, khóc về những kỷ niệm, khóc về những câu nói, khóc về những cử chỉ và hành động, khóc về những ánh mắt, khóc về những ..... Con người sinh ra ai cũng khóc, đa số thế mà phần lớn thế! Tiếng khóc đánh dấu sự hiện diện của mình có mặt trên cuộc đời này! Khóc cho những giọt nước mắt những nụ cười hạnh phúc của cha mẹ khi được ôm đứa con bé bỏng trong lòng.... Bây giờ, khi đứa con ấy lớn lên, va chạm cuộc sống, hạnh phúc, vui buồn, những nỗi đau tất cả nó đều khóc. Nó đang tự hỏi rằng đằng sau những giọt nước mắt ấy là gì? Hạnh phúc có đến được không? Hay là sự muộn màng. Trong khối óc và con tim nó đang giằng xé giữa những hạnh phúc và đau khổ, giữa người và người,... Nó chẳng biết thế nào! Là con người, sao lại khổ thể, nó ước rằng mọi thứ đơn giản hơn, đơn giản đến mức có thế. Nó trân trọng nhưng con người ấy, những giây phút nó được cười, được cảm nhận, được chia sẻ với họ,...nhưng rồi theo quy luật cái gì tự nó đến rồi tự nó sẽ rời bỏ nó đi vào một lúc nào đó cho dù nó cố gắng giữ gìn, nâng niu, ... nhưng rồi... còn lại mình nó, mình nó thôi với những suy nghĩ và nhưng giọt nước mắt. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình, nó cũng chẳng còn bé bỏng như ngày xưa nữa, nó lớn rồi, nó phải đi bằng đôi chân của mình thôi, ngã rồi lại đứng lên, ngã lại đứng lên,... Nó đang bắt bản thân phải làm như thế! Nó muổn ra đi, rời xa tất cả! Bảo nó chạy trốn cũng được, bảo nó sợ cũng được, gì cũng được! Nó chỉ biết rằng bây giờ nó không còn được sống là nó, như nó từ trước đến nay, không còn hoang dại nữa rồi. Người ta đã dạy nó, đã yêu thương nó, đã đùm bọc che chở nó, đã ở bên nó những lúc khó khăn, tuyệt vọng nhất, .... nhưng cũng chính người đó đã giết chết nó, giết chết lòng tự trọng của nó, giết chết dũng khí, sinh lực của nó. Bây giờ, nó chẳng còn là gì cả, là thực vật, là ký sinh trùng sống nhờ vào người khác. Nó ngã rồi nó chết. Nó không còn đứng được nữa. Nó biết rằng sẽ có một ngày nào đó chuyện mà nó lo sợ nhất sẽ xảy ra, nhưng nó tự nhủ với lòng mình rồi, thà hạnh phúc hoặc đau khổ. Không còn chỗ cho những cảm giác đan xen, vui, buồn, đau khổ lẫn lộn nữa. .... Nhưng bây giờ, bên nó, vẫn còn những người sẵn sàng nghe nó nói những câu điên rồ nhất, sẵn sàng nghe đt của nó, sẵn sàng đến ngay bên nó khi có thế, người đó yêu thương nó, muốn cùng nó đứng lên bước tiếp, ngẩng cao đầu và lại tiếp tục sống hạnh phúc, một cuộc sống mà nó và người đó mơ ước bên những người mà nó và người ấy yêu thương. Có đơn giản vậy không, có bằng phẳng vật không? Nó sợ lắm rồi! Nó sợ mất người ấy thêm một lần nữa. Nó sợ... Nó không muốn ai là người lấp chỗ trống hết. Nó muốn có những tình cảm tốt đẹp với người đó và nó sẽ vẫn nghĩ về người kia. Nó không bao giờ dám trách, giận hờn người đó và người ấy. Vì họ đã dạy nó sống và chết. Nó đang nghĩ rằng ................Nó không biết dùng từ ngữ gì để nói cả. Nó chỉ cần nó hiểu mà thôi. Để sau này nó nhìn thấy họ, nó vẫn có thể ngẩng cao đâu, mỉm cười, đến chào họ! Nó yêu thương họ. Đó là ai ? Là bạn, là tôi, là một ai đó có thể hiểu và chia sẻ được với nó..............
Còn tình yêu của nó, giờ đang ở đâu, làm gì, có biết lúc này nó đang cần người đó ở bên cạnh, cho nó mượn bờ vai, ôm nó thật chặt để nó có thể gào thét, để khóc thật to, để không phải câm nín, không phải nuốt nước mắt vào trong nữa..........
Nó đang nghĩ rằng, ban ngày nó có sự sống, ban đêm với nó là cái chết. Sự cô đơn, sự lạnh lẽo đã làm nó chết từng ngày, từng giờ, từng phút.
Nhưng đêm nay nó sẽ ngủ, ngủ thật say, thật ngon giấc như nó đã hứa với người ấy. Nó hứa nó sẽ ngoan rồi mà.
Ngủ ngon tất cả nhé!

Một ngày đen đủi

Hôm nay, mèo cố gắng vui vẻ nhưng sao mà khó thế! Toàn gặp chuyện bực mình thôi. Đã cố tình tránh, kìm nén nhưng dường như cuộc đời mình không thể hơn được nữa. Luôn bi trêu ngươi, số phận mình luôn thế này sao? Tại sao khi càng cố gắng lại càng thất bại, muốn vươn lên nhưng người ta cứ dẫm đạp, giày xéo, chẳng nhẽ muốn mình xuống bùn hay sao? Ức chế!

Mưa!

Hôm nay, mèo đón cô Mai đi dạy, mình thấy vui, mặc dù còn nhiều e ngại. Ít ra, cũng có một bước đột phá. Hy vọng mọi chuyện tiến triển tốt đẹp. Chẳng biết có như xưa được nữa không?

Một đêm khó ngủ

Đêm nay, lại thêm một đêm nữa mèo khó ngủ quá! Mệt mỏi và muốn chìm vào trong giấc ngủ sao mà khó thế. Phải chăng đầu óc mèo còn đang băn khoăn, suy nghĩ,... điều gì chăng. Lần đầu tiền biết thế nào là blog mặc dù cũng đọc của mọi người khá nhiều nhưng chẳng bao giờ mèo comment cả. Xin lỗi nha! Không biết lập được blog rồi, mèo có thể trải lòng mình ra với mọi người hay không nhưng dù sao, lúc nay đây mèo muốn nói hết những suy nghĩ ở trong đầu ra, nhưng mà sao khó quá.